“Phỉ Nhi và Nhược Lâm như thế nào?” Lãnh Ngạn hỏi bác sỹ.
Bác sỹ khẽ lắc đầu, “Họ đều bị thuốc tổn hại đại não, tạm thời mất đi trí
nhớ. Mức độ của Nhược Lâm tương đối nghiêm trọng, Phỉ Nhi nhẹ hơn.”
”Chúng ta qua xem một chút!” Đội trưởng Chu đề nghị, “Vụ án lần này có thể phá, công lao lớn nhất là Phỉ Nhi!”
“Đi thôi! Chúng ta cùng đến xem một chút!” Doãn Tử Nhiên khoác áo rời giường.
“Anh cũng đi? Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi!” Duy Nhất rất có khí phách của bà quản gia.
Doãn Tử Nhiên lườm cô, “Cô nhóc quản lý ông xã của mình là được! Quản được anh sao? Anh là anh trai em! Dĩ hạ phạm thượng *!”
(*) dĩ hạ phạm thượng: Người dưới mạo phạm người trên.
“Anh cả! Anh xem anh ấy...!” Duy Nhất uất ức xin Doãn Tiêu Trác giúp đỡ.
Doãn Tiêu Trác đương nhiên đứng về phía Duy Nhất, “Tử Nhiên, em bị thương! Vẫn nên nghe lời Duy Nhất đi!”
Doãn Tiêu Trác rất bất mãn, “Đây là thế nào? Sao tôi lại trở thành tầng chót nhất trong cuộc sống xã hội rồi hả? Ai cũng có thể cưỡi trên đầu tôi!
Làm ơn! Tôi bị thương ở tay, cũng không phải ở chân! Chẳng lẽ tôi lấy
tay đi bộ sao?”
Anh nhất định không chịu, mọi người cũng không
còn cách nào, cũng may vết thương của anh không phải vết thương trí
mạng, đi một chút cũng không sao.
“Bọn họ là ai? Tóm được sao?” Mọi người vừa mở cửa đi ra vừa hỏi đội trưởng Chu.
“Toàn bộ lọt lưới, đám người kia là tổ chức buôn lậu thuốc phiện quốc tế, cầm đầu tự xưng ‘Chân Thần’, trên thực tế là ác ma, trồng anh túc các
nguyên liệu ma túy số lượng lớn trong hang núi, những thiếu nữ vô cớ mất tích đều bị đưa vào trong hang núi, đầu tiên ở trong đó giúp trồng
trọt, hơn nữa cho các cô ấy dùng thuốc gây ảo giác, khống chế bọn họ,
rất nhiều thiếu nữ dưới tác dụng của thuốc mà tinh thần bị ép đến nổi
điên, mất trí nhớ, bọn họ lại có thể tìm ra quy luật, thả những cô gái
bị mất trí nhớ này ra bán dâm, bán ma túy, thậm chí dùng thân thể để vận chuyển ma túy, sau đó đi bắt cô gái mới vào.” Đội trưởng Chu giải
thích.
“Thân phận những người kia là gì? Lai lịch ra sao? Nghe
lời cậu giống như là người có kiến thức cao cấp về y học!” Lãnh Ngạn
không khỏi nghi ngờ.
“Tôi biết ‘Chân Thần’ này!” Địch Khắc chợt
chen miệng, “Ngày trước hắn ta là bạn đồng học của tôi ở học viện y học
nước Mỹ, khi đó hắn rất có hứng thú với thuốc gây ảo giác, lúc nghe chuyện xưa của Nhược Lâm tôi lập tức nghĩ tới người
này, cũng nghĩ đến siêu năng lực của ‘Chân Thần’ chẳng qua chỉ lợi dụng
thuốc gây ảo giác đến thôi miên mà thôi. Cho nên, lúc vào núi tôi mới
kêu mọi người bịt mũi, chính là đề phòng thuốc tiến vào cơ thể theo
đường hô hấp. Sau khi vào hang núi, tôi đã nhận ra, ‘Chân Thần’ quả
nhiên là hắn!”
“Lợi hại!” Giọng một cô gái chen vào, cũng kèm
theo tiếng vỗ tay trong trẻo, “Tôi không nói phần tử phạm tội lợi hại!
Tôi nói anh lợi hại!”
Mọi người theo giọng nói nhìn sang, lặng lẽ đuổi theo bọn họ, chính là cô cảnh sát tên Rusa.
“Quá khen! Chuyên ngành là vậy mà thôi!” Địch Khắc khiêm tốn cười cười,
“‘Chân Thần’ đốt bột thuốc trong đống lửa, những thuốc kia có thể khống
chế thần kinh trung khu thần kinh con người, sở dĩ có triệu chứng si mê, những người canh phòng kia hoàn toàn thờ cúng ‘Chân Thần’, hoàn toàn bị thuốc của hắn ta khống chế, về phần bột thuốc hắn vẩy về phía Phỉ Nhi
và Rusa, cũng là thuốc gây ảo giác, sau khi hút vào lượng lớn sẽ nổi
điên, tự hại mình, xuất hiện nhiều hành động khác lạ.”
“Khó
trách!” Đội trưởng Chu cảm thán, “Vụ án còn chưa bắt đầu thẩm tra xử lý, tôi nói sao những kẻ canh phòng kia một lòng một dạ với hắn, tôn hắn
thành thần! Mọi người không biết đâu, những kẻ canh phòng trong núi kia
vốn là cư dân địa phương, hắn bồi dưỡng cư dân trong hang núi thành đồng phạm, nam làm vệ sỹ, nữ bán dâm, trồng trọt, tôi còn đang nghĩ, đàn ông như vậy sao chịu uất ức thế, vợ của mình bị người làm nhục vậy sao còn
một lòng một dạ thần phục hắn!”
Khi đang nói chuyện, đã đến phòng bệnh của Phỉ Nhi, chỉ thấy Phỉ Nhi nghiêng người dựa vào đầu giường,
cặp mắt trống rỗng, Cầu Chí Dương ở bên chăm sóc
cô, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
“Khá hơn chút nào không?” Lãnh Ngạn ân cần hỏi Cầu Chí Dương.
Cầu Chí Dương lắc đầu, cười khổ, “Bác sỹ nói tình huống của Phỉ Nhi tốt hơn Nhược Lâm, nhưng ngay cả tôi con bé cũng không nhớ được!”
“Vậy làm sao bây giờ? Có thể điều trị không?” Đội trưởng Chu hỏi.
Bác sỹ lộ vẻ khó xử, rất không nắm chắc, “Thật ra thì điều trị mất trí nhớ, tác dụng của thuốc không rõ ràng, người thân quan tâm và hoàn cảnh xung quanh kích thích có hiệu quả tốt hơn.”
“Ví dụ? Kích thích như thế nào?” Cầu Chí Dương vội hỏi lại.
“Ví dụ như đưa cô ấy đi đến những chỗ quen thuộc, nói chuyện cô ấy đã từng
trải qua, hơn nữa chuyện có thể kích thích não bộ của cô ấy!” Bác sỹ trả lời.
“Hiểu! Tôi sẽ nỗ lực!” Cầu Chí Dương quyết định.
“Vậy tiếp theo mọi người định làm như thế nào? Còn tiếp tục sao?” Đội trưởng Chu hơi lo lắng hỏi. Anh phục đám người này, lớn tuổi vậy còn du lịch
thế giới gì đó, lại không lo hao tài tốn của, vấn đề an toàn cũng đáng
ngại!
Lãnh Ngạn nhìn đoàn người, hơi do dự.
Bác sỹ lại
nói, “Thật ra đi du lịch cũng có trợ giúp với sự khôi phục của người
bệnh, để cho tâm tình cô ấy không buồn bực, dọc đường có người thân tỉ
mỉ che chở, sẽ làm cho cô ấy có cảm giác ấm áp, cảm giác tương đối dễ
dàng hồi phục.”
Cầu Chí Dương nghe lập tức kiên quyết muốn tiếp
tục du lịch, “Phỉ Nhi lớn lên ở nước ngoài, có lẽ dẫn con bé trở lại chỗ ở ban đầu, sẽ giúp con bé khôi phục trí nhớ, lần này chúng ta không cần lại sáng tạo ra những chỗ nhỏ vắng vẻ, cứ
theo tuyến đường thông thường thôi!”
“Mọi người nói sao?” Lãnh Ngạn trưng cầu ý kiến của mấy người phụ nữ.
Kết quả thương lượng cuối cùng của mọi người, đi! Nhưng không mạo hiểm nữa!
“A! Mọi người muốn đi du lịch thế giới? Vậy đi Nam Mỹ không? Vừa đúng tôi
có hai tháng ngày nghỉ, định về thăm nhà một chút, đáp thuyền của mọi
người đi!” Rusa chợt nhảy cẫng lên hoan hô.
Doãn Tiêu Trác nhìn
chằm chằm cô ấy, chợt cười bí ẩn, “Đi chứ! Đương nhiên muốn đi Nam Mỹ!”
Củ cải hay rau xanh, tất cả đều có tình yêu riêng.
“Này! Chúng ta nói muốn đi lúc nào...” Tư Lam kéo ống tay áo anh.
“Đương nhiên là có! Đi! Đi! Lãnh Ngạn, cậu nói đúng không?” Doãn Tiêu Trác
nháy mắt với Lãnh Ngạn, nói xong lại chớp chớp mắt với Doãn Tử Nhiên.
Lãnh Ngạn hiểu ý, cũng cười một tiếng, “Dĩ nhiên, dĩ nhiên đi!”
Doãn Tử Nhiên lạnh nhạt nói, “Cứ coi như chúng tôi định đi Nam Mỹ, có liên quan gì đến cô sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...