“Vấn đề thứ ba, em bé trong bụng của Duy Nhất là trai hay gái?”, Doãn Tiêu Trác cười hỏi.
Vấn đề này Lãnh Ngạn và Duy Nhất cũng đã từng thảo luận qua rất nhiều, lúc trước Lãnh Ngạn rất mong đứa bé này là con trai nhưng hiện tại an hem họ đã hòa thuận trở lại, Kỳ Thịnh cũng phát triển ổn định, cho dù là gái hay trai cũng không còn quan trọng nữa, tuy nhiên con người ta vẫn có lòng tham . . . . .
Hai người không chút nghĩ ngợi viết suy nghĩ của mình lên bảng.
Doãn Tiêu Trác không thể chờ đợi lập tức công bố đáp án, hai người họ đều viết là —— thai long phượng.
Mọi người thấy thế liền xông vào trêu chọc: “Lãnh Ngạn, cậu mà cũng có bản lĩnh này sao?“.
Lãnh Ngạn vươn tay ôm Duy Nhất vào trong ngực, đáp trả: “Bà xã tôi có là được! Chuyện này chỉ cần vợ yêu cố gắng thì lập tức có thể có!”
Doãn Tiêu Trác nhìn thân hình nhỏ bé của Duy Nhất, thế nào cũng không tin nổi trong bụng em gái mình đang chứa một cặp sinh đôi long phượng, miệng lại chậc chậc mấy tiếng tỏ vẻ tiếc nuối.
“Tiếc nuối cái gì?”, Lãnh Ngạn nghe thấy bất mãn hỏi.
“Quả là đáng tiếc, cái thai trong bụng Duy Nhất là con gái, nếu không thì gả cho Thiên Ân vẫn là tốt nhất!”, Doãn Tiêu Trác nhìn chằm chằm vào bụng Duy Nhất đầy vẻ tiếc hận.
“Cậu xác định đấy là bé gái?”, lần này người cau mày đổi thành Lãnh Dực, nói thật, người làm bác như anh đây, việc đầu tiên suy tính vẫn là vấn đề người thừa kế của nhà họ Lãnh.
“Em cũng hy vọng là con gái!”, Mỹ Mỹ hạnh phúc tựa vào người Địch Khắc, nói tiếp: “Duy Nhất, không bằng hai nhà chúng ta định hôn đi!”
“Không được!”, chính chủ còn chưa mở miệng, ông bác Lãnh Dực đã chen miệng trước: “Tiểu công chúa của nhà họ Lãnh chúng tôi chính là bảo bối cực kỳ quý giá, sao có thể để thằng nhóc nhà cậu chiếm tiện nghi được! Không có cửa đâu! Huống chi, tôi nghĩ đây chắc chắn là một bé trai!“.
“Làm sao cậu biết là con trai chứ? Cũng không cậu sinh? !”, Địch Khắc không phục, nói thế nào thì anh ta cũng đã lên chức cha. Lãnh Dực sao? Hừ, mau biến sang một bên!
Lãnh Ngạn lười tranh cãi vấn đề này với bọn họ, quay sang nói với Doãn Tiêu Trác: “Tiêu, đã quá ba cửa rồi! Còn muốn thêm cái gì nữa? Mau lên một chút! Tôi còn phải chờ phần đại lễ của cậu bao lâu nữa!“.
“Được! Cửa ải cuối cùng rồi!”, nói xong Doãn Tiêu Trác liền dẫn mọi người đi tới khu bếp của du thuyền.
Dung Tư Lam đứng ra nói: “Cửa ải cuối cùng này là do tôi nghĩ ra! Kết hợp tài nấu nướng của tất cả mọi người lại! Thắng bại không quan trọng, chẳng qua là, tôi nghe nói mấy người đàn ông trong nhà chúng ta đều không phải tay mơ, có lẽ ai nấy ở trong nhà đều lăn lộn ở trong bếp nhiều rồi, cho nên, tối nay chúng ta cùng nhau chơi mở dạ tiệc, tự mình động thủ, cơm no áo ấm! Mọi người thấy thế nào?”
Sau khi nghe Dung Tư Lam công bố, toàn bộ những ánh mắt khinh bỉ đều thẳng tắp ném về phía Doãn Tiêu Trác, lúc nãy còn hăng say cười nhạo Lãnh Ngạn, cứ tưởng địa vị trong nhà của anh ta cao thế nào! Hóa ra cũng chỉ là một đầu bếp mà thôi!
Doãn Tiêu Trác xấu hổ cười cười phân bua: “Tôi đây chẳng phải là vì Đóa Nhi sao! Lúc con bé bị bệnh, Tư Lam đều phải ở bên cạnh chăm sóc, vô cùng khổ cực, dĩ nhiên tôi cũng nên san sẻ cho cô ấy bớt phần nào chứ!”
Mọi người vừa nghe lý do này lập tức liền xì mũi coi thường.
Ngay sau đó đại chiến trong phòng bếp bắt đầu.
Trong đám đàn ông ở đây, tài nấu nướng của Lãnh Dực là giỏi nhất, dù sao anh cũng là ông chủ của một chuỗi nhà hàng, tuy nhiên cuộc so tài này lại cần tất cả các thành viên trong gia đình tham gia, bỗng dưng anh bị kẹp ở giữa thế này, có ý nghĩa gì chứ? Cho nên, anh ở sau lưng Lãnh Ngạn lặng lẽ rời khỏi nơi ồn ào này, một mình đi lên boong thuyền hóng mát.
Gió biển phả thẳng vào mặt, anh nheo mắt lại, nhìn ra mặt biển mênh mông không thấy bến bờ, tựa như trái tim của anh giây phút này, hoàn toàn mờ mịt, không tìm được bến đỗ cho chính mình.
Từ nhỏ, anh chính là thiên chi kiêu tử, vốn cho rằng cuộc sống sẽ mãi huy hoàng như mình thiết tưởng, vậy mà, không giải thích được, trong cuộc sống đột nhiên có thêm một Lãnh Ngạn.
Sự xuất hiện của Lãnh Ngạn đã phá vỡ cuộc sống thăng bằng này, mẹ anh lúc nào cũng nhắc nhở bên tai rằng có người muốn cướp đi hết thảy mọi thứ của anh, vì vậy, đối với người em trai từ trên trời giáng xuống này anh không có chút cảm tình nào.
Một năm kia, khi rơi xuống vách đá, chứng kiến người phụ nữ mình thích nhất trở thành vợ của em trai, lúc đó anh chẳng khác nào đang nếm trải tư vị của ngày tận thế, cũng từ thời điểm này bản thân liền ngã vào vực sâu thù hận vạn kiếp bất phục, tất cả mọi tâm tư tình cảm đều chỉ có báo thù.
Mà khi anh biết mối hận này của mình chỉ là một sự hiểu lầm, tâm lập tức liền suy sụp không dậy nổi.
Loại cảm giác đó không cách nào diễn tả được bằng lời, một mặt, vừa vui mừng vì tìm lại được tình thân, mặt khác, lại thấy trống rỗng vì cuộc sống của mình mất đi mục tiêu, mỗi ngày đều trôi qua bình thản, trồng hoa nấu ăn, vườn Tulip ở nhà họ Lãnh đều bị anh đào lên để dùng làm nguyên liệu chế biến. Chuyện của Kỳ Thịnh đã hoàn toàn giao cho Lãnh Ngạn xử lý, thứ nhất, là vì Lãnh Ngạn quản lý công ty đã quen, thứ hai nữa là anh cũng không có tâm tư để quản những chuyện này.
Về phần đời sống tình cảm, anh lại càng không có mong ước gì. Đã từng yêu một người hết cả tâm can nhưng lại nhận được kết quả như vậy, anh nào còn dám kỳ vọng gì đây? Cuộc sống mãi bao lâu mới xuất hiện một thiên sứ như Duy Nhất, nhưng người con gái này lại là người yêu của em trai mình, anh sẽ không cướp đoạt người em trai mình yêu, đồng thời ngay cả bản thân anh cũng không phân biệt rõ rốt cuộc là mình thích Duy Nhất hay là Tĩnh Lam hơn, nhưng, bất kể là ai, thì bọn họ không hề có chút quan hệ nào với anh cả. . . . . .
Sau lưng đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng anh lại không dám quay đầu lại.
Đứng trên du thuyền phồn hoa tràn đầy hạnh phúc của người khác này, đối với anh mà nói cũng cần phải có dũng khí. . . . . .
“A? Anh cũng ở đây à?”, sau lưng vang lên giọng nói của một cô gái.
Vừa quay đầu, dưới ngọn đèn hiu hắt, là Cầu Phỉ Nhi với gương mặt mộc không hề có tí son phấn nào.
“Ừm, sao cô cũng đi ra ngoài này?”, đối với cô gái Cầu Phỉ Nhi này, anh tương đối hiểu rõ, chẳng phải cũng là một người hâm mộ Lãnh Ngạn sao! Cái vấn đề này, nếu hỏi ra cũng thấy rất ngu ngốc.
Bất quá, tối nay Cầu Phỉ Nhi vừa không trang điểm, cũng không còn mặc những bộ váy áo khoa trương, vừa đơn giản, vừa phóng khoáng, nhưng vẫn hết sức nổi bật trong bóng đêm.
Trên tay Cầu Phỉ Nhi cầm một ly rượu, khẽ lắc lắc, dịu dàng mỉm cười, đáp: “Bên trong quá náo nhiệt, không thích hợp với tôi!“.
Người này mà không thích không khí sôi nổi náo nhiệt sao? Lãnh Dực bật cười một tiếng, không phải là không thích hợp, mà chính là sợ nhìn thấy cảnh nhà người ta náo nhiệt mà mất mát tinh thần thì đúng hơn?
“Anh và Lãnh Ngạn thật sự rất giống nhaut!”, Cầu Phỉ Nhi bỗng thốt lên.
“À? Giống đến vậy sao?“. Anh và Lãnh Ngạn giống nhau sao? Cho tới tận bây giờ anh cũng chẳng có cảm giác gì. Nếu như trước kia có người nói hai người họ giống nhau, nói không chừng anh sẽ chán ghét, sẽ ghen tỵ, nhưng bây giờ, thì ngược lại. Anh muốn em trai mình được hạnh phúc, mặc dù Lãnh Ngạn cũng rất khổ, nhưng so với anh vẫn may mắn hơn nhiều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...