“Duy Nhất yêu Lãnh Ngạn, vĩnh viễn không oán không hối!” Giọng nói này, giống như chuông gió trong gió biển quấy rầy biển Aegean màu xanh thẳm, rất nhỏ như vậy, nhẹ nhàng mà nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng anh. . . . . .
Không! Anh nghe lầm rồi, là ảo giác, nhất định là ảo giác! Mỗi ngày đều có ảo giác như vậy, lời nói nhẹ nhàng nụ cười yếu ớt của cô rõ ràng bên tai. . . . . . Lặng lẽ, cơ thể của người nào đó đụng thật mạnh vào lưng của anh, cánh tay quấn quanh eo anh, thì thầm từng tiếng sau lưng anh: “Duy Nhất yêu Lãnh Ngạn, vĩnh viễn không oán không hối! Duy Nhất yêu Lãnh Ngạn, vĩnh viễn không oán không hối!”
Cơ thể anh cứng còng, toàn bộ máu đều xông về đỉnh đầu, vui mừng, kích động, thật sự là cô! Nhưng, lập tức, buộc mình đè xuống vui sướng như làn sóng này, trong con ngươi che phủ một tầng băng. Xoay người, từ bên hông kéo tay cô xuống: “Em tới làm gì?” Bề ngoài lạnh lùng ***** kháng cự cô ở ngoài ngàn dặm. Cô bèn ôm eo của anh lần nữa, cả người dựa vào trong lòng anh, dù anh kéo thế nào, cô cũng không buông tay, trong miệng lẩm bẩm hát: “Baby, anh chính là duy nhất của em, một mình nói về phía đêm tối em yêu anh, em thật sự yêu anh. . . . . . Ngạn, anh cũng là duy nhất của em!”
Trong lòng anh rung động mạnh mẽ, trong nháy mắt, trời đất không tiếng động. “Ngạn, anh cái đồ ngốc này! Mỗi lần cũng chỉ biết một mình trốn đi len lén chữa vết thương, mỗi lần đều là em mặt dày mày dặn tới tìm anh, em hận anh! Anh để cho cả đời này mặt mũi của em đều mất hết! Giống như là em liều chết ỷ lại anh! Không, em mặc kệ! Em cứ lìêu chết ỷ lại anh...Anh thế nào? Anh muốn bỏ rơi em, đời sau cũng đừng nghĩ. . . . . .”
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng Duy Nhất quệt mồm bĩu môi nói khẽ, tình cảnh này giống như bọn họ vẫn ngồi ở sân thượng của xuân về hoa nở,xuyên qua nóc nhà thủy tinh, nhìn sao đầy trời, cô cứ lười ở trong lòng anh như vậy, cái miệng nhỏ nhắn, liến thoắng không ngừng. Ấm áp theo từ trong đáy lòng từng chút từng chút trào lên, anh ngưng nước mắt, cô gái ngốc này, làm sao biết tìm tới Hy Lạp? Có phải cô biết cái gì rồi hay không? Nhưng mà, vẻ mặt cô như không có chuyện gì xảy ra, không giống. . . . . . Cô cũng không biết cái gì ư? Cũng không đúng! Vậy cô nên hận chết anh mới đúng . . . . .
Anh đẩy cô từ trong lòng ngực ra, cô giống như con chó nhỏ lại nhoài người đi vào, lại đẩy, lại nhoài người vào, mấy lần như thế, dáng anh hung dữ nói: “Heo! Em biết em đang làm gì không? Sao Tiêu lại cho phép em chạy lung tung khắp nơi?”
Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngốc nghếch nhìn anh: “Ngạn, em nhớ anh lắm.” Anh nghẹn lời, chẳng bao lâu sau, cũng là ở chỗ bờ biển Aegean này, rõ ràng là anh đang ở bên cạnh cô, cô cũng nói như ngốc nghếch: “Em nhớ anh lắm.”
“Ngạn, em nhớ anh lắm, em chỉ là nhớ anh!” Cô nhất quyết không tha, ma sát ở trong lòng anh. Lúc đó anh đã trả lời thế nào? “Bảo bối, đời này, em đều là của anh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cho đổi ý. . . . . .”
“Ngạn, anh đã nói, đời này, em đều là của anh, đúng là em đã thề ở bên bờ biển Aegean, chẳng lẽ anh muốn để lời thề thành hiện thực, để cho em gặp báo ứng sao?” Cô đáng thương chu môi, ôm eo của anh đung đưa, trong lòng anh căng thẳng, quát khẽ: “Không cho nói bậy!”
Bên môi cô mỉm cười lan ra, hài lòng, “Vậy thì không bao giờ được phép đuổi em đi nữa!”
Anh than nhẹ: “Duy Nhất, em đã biết phải không. . . . . .”
“Biết!” Cô giành đáp, “Vậy thì thế nào? Tự chủ trương ngu ngốc! Anh không biết đổi lại suy nghĩ sao? Nếu như hôm nay là em ở vào tình cảnh của anh, anh sẽ mặc kệ không để ý tới em, cưới người khác, tìm kiếm hạnh phúc của anh sao? Vậy có phải sống còn khó chịu hơn chết hay không?”
Trong lòng anh rộng mở ra, thì ra là cô biết thật! Ánh nước bắt đầu tuôn ra: “Nhưng Duy Nhất, em có biết hay không. . . . . .”
“Em biết!” Hôm nay cô không có ý định để cho anh nói chuyện ra đi, ngón tay của cô nhẹ nhàng lau mặt của anh, hơi lạnh, “Không phải là trở thành người rất ngốc sao? Anh vốn là ngu ngốc! Cuối cùng không phải ngay cả em cũng không nhận ra sao? Chỉ cần em nhận ra anh! Không phải là. . . . . . Thời gian của chúng ta không nhiều lắm sao? Vậy thì chúng ta càng nên quý trọng!” Từ đầu tới cuối cô không cách nào nói từ “Chết” đó ra khỏi miệng, chỉ cần nghĩ tới chữ này, trong lòng cô khó chịu giống như bị dao cắt, nhưng cô chỉ có thể cười ở trước mặt anh, coi như ngày đó đến thật, cô cũng muốn anh nhớ cô cười!
“Duy Nhất. . . . . .” Im lặng chăm chú nghẹn ngào. “Kêu em là bà xã, em thích nghe!” Anh thở hốc vì kinh ngạc, nước mắt chảy xuống, cũng không dám nhìn cô, ánh mắt nhìn sang nơi khác. “Gọi em là bà xã! Ngạn, ông xã! Ông xã thân ái!” Bản lãnh ăn vạ nũng nịu của cô là hạng nhất. Cánh tay cũng kéo cổ của anh, hai chân không biết như gì lúc nào thì vòng lên eo của anh, tư thế gấu koala kinh điển, anh không thể không ôm lấy cô, để tránh cho cô rớt xuống đất. Một tay trống không của Duy Nhất luồn vào trong quần áo rất lâu, móc ra hai tờ gì đó đỏ đỏ, đặt ở dưới mí mắt Lãnh Ngạn: “Xem một chút đây là cái gì?” Lãnh Ngạn hoảng sợ, lại là giấy chứng nhận kết hôn! Giấy chứng nhận kết hôn của anh và Duy Nhất! “Làm sao em lấy được?” Anh hoảng sợ hỏi. Duy Nhất nằm ở trên vai anh nói thầm: “Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông! Anh có thể lấy em như thế, vì sao em không thể cưới anh như vậy?”
“Cái gì và cái gì chứ?” Lãnh Ngạn cau mày. “Hừ! Giấy chứng nhận kết hôn này là hàng thật giá thật không thể giả được! Có hiệu lực pháp luật đấy! Cho nên, anh là chồng em, em là bà xã của anh, đừng hòng đuổi em đi!” Duy Nhất kết thúc chuyện riêng. Cô sẽ không quên mình chuẩn bị tới Hy Lạp vào buổi tối hôm đó, cô gần như gõ hỏng cửa luật sư nhà họ Lãnh, buộc anh ta làm giấy chứng nhận kết hôn này cho cô. Luật sư nói không đúng trình tự pháp luật? Thiếu gia không ký tên? Mặc kệ! Dù sao cô chính là muốn giấy chứng nhận kết hôn! Luật sư thì thế nào? Xem ai quỵt ai? Không có hôn lễ tuyệt thế, không có khách khứa, không có chúc phúc, thậm chí không có chú rể, cô lại gả cho anh! Cô dúi đầu vào trong cổ anh, thổi hơi: “Em muốn nói cho anh biết, coi như chỉ còn lại một giây sau cùng, em cũng phải canh giữ ở tại bên cạnh anh. Ông xã, em biết, bản thân anh lựa chọn địa ngục, lại muốn đưa em vào Thiên đường, nhưng mà, chẳng lẽ anh không biết, anh mới là thiên đường của em sao? Không có anh, thế giới của em chính là địa ngục!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...