Lãnh Ngạn kinh ngạc nhìn cô ta, nhìn thấy mờ mịt trong tròng mắt màu nâu nhạt của cô ta, thật sự không biết anh sao?
“Van anh! Van anh mang tôi đi tìm Ngạn! Lãnh Ngạn, anh có biết không? Luôn mặc đồ thể thao màu trắng, vóc dáng cao rất cao, lúc lái xe luôn mở cửa sổ ra, lái xe nhanh thật nhanh, gió vù vù thổi tới, đầy một cổ, tóc anh ấy đang bay trong gió...”
Mờ mịt trong mắt cô dần trở nên rõ ràng hơn, vẻ thẹn thùng và trẻ trung của thiếu nữ đậu khấu nhuộm ra từ khóe mắt, cả khuôn mặt tản ra ánh sáng dìu dịu, mặc dù đầu bù tóc rối, quần áo không chỉnh tề, cũng bởi vì tia sáng này mà xinh đẹp lên.
Trong lòng Lãnh Ngạn đau xót khó hiểu, Lãnh Ngạn miêu tả trong miệng cô chính là anh lúc niên thiếu, có lẽ cô ta vẫn yêu anh phong nhã hào hoa lúc đó, là ảo ảnh của anh khi đó, chứ không phải Lãnh Ngạn chân thật trước mắt, thế cho nên, anh đứng trước mắt cô, cô cũng không nhận ra.
Cô ta, thật sự điên rồi...
Anh vốn nên hận cô ta, vào giờ phút này, nhưng anh lại không hận nổi, chỉ cảm thấy ngực bị chặn khó chịu, hơn nữa khó chịu vẫn không ngừng bành trướng, anh không muốn tiếp tục ngây ngốc...
“Dẫn cô ta đi đồn cảnh sát!” Giọng nói càng kiên định hơn vừa rồi, lúc xoay người càng dứt khoát, chỉ có điều, cổ họng thít chặt, tắc nghẹn đến đau.
“Không! Tôi không đi! Tôi muốn đi tìm Lãnh Ngạn, ai cũng không thể ngăn cản!” Tĩnh Lam hung ác va chạm với người bên cạnh, súng của vệ sỹ rớt xuống đất, Tĩnh Lam nhanh chóng nhặt lên, dùng súng chỉ vào Lãnh Ngạn.
Chuyển biến này tới quá nhanh, tất cả mọi người lại càng không đề phòng với cô điên điên khùng khùng, chỉ có thể nhìn cô bỗng nhiên dốc cạn cả đáy mà gào, “Không cho tới đây! Tới nữa tôi sẽ nổ súng! Bắn chết anh! Bắn chết chính tôi!” Bỗng nhiên, lại vừa buồn vừa đau thương, “Ngạn, anh đang ở đâu? Tại sao anh không tin em? Em thật sự không làm nhiều chuyện xấu như vậy, không phải em làm! Không phải! Ngạn, bọn họ đều bắt nạt em! Làm em đau quá! Anh đang ở đâu?”
Lãnh Ngạn vừa định tiến lên một bước, Tĩnh Lam lại “Đùng” một tiếng, nổ súng, cũng may Lãnh Ngạn phản ứng nhanh, lăn một vòng ngay tại chỗ, cũng không bắn trúng.
“Nói mấy người đừng tới đây lại còn tới? Người nào tới đây tôi sẽ bắn chết người đó!” Đầu tóc rối bời của Tĩnh Lam nhảy múa, kêu ré lên lui về sau.
Bọn vệ sỹ tự giác đứng trước người Lãnh Ngạn, che chắn cho anh, mắt thấy Tĩnh Lam dần lùi xa, không phải không có năng lực đuổi theo, mà không biết nên làm sao?
“Thiếu gia, làm thế nào?” Tần Nhiên khẽ hỏi Lãnh Ngạn đang đứng từ dưới đất lên.
Tròng mắt sâu giống như biển của Lãnh Ngạn, cái gì cũng không nhìn thấu, có thể nhìn thấy anh nắm chặt hai quả đấm, “Đi tìm! Sau khi tìm được đưa đi chữa bệnh trước, rồi báo cảnh sát. Hai tên lưu manh vừa rồi, tìm ra cho tôi!”
“Rõ!” Vì vậy có một đội vệ sỹ đuổi theo đường Tĩnh Lam đã rời đi. Ở khúc quanh, Tĩnh Lam vẫn lui đến chỗ bọn họ không nhìn thấy nữa, mới dừng lại thở gấp.
Nhưng không ngờ, chim sẻ ở sau lưng *, trên cổ cô bị đập một lực ạnh, đánh bất tỉnh trên mặt đất, người tới dùng bao bố che đầu của cô lại, vác vào trong một chiếc xe, xe nhanh chóng cuốn bụi đi. Khi vệ sỹ Lãnh Ngạn chạy đến, đã sớm không còn bóng dáng Tĩnh Lam...
(*) câu đầy đủ: bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
Tĩnh Lam bị bóng đêm bao phủ, vừa sợ lại hốt hoảng, súng cũng không biết rơi ở đâu, ở trong bao bố vẫn kêu hu hu.
“Không cho phép kêu!” Một tiếng gào to truyền đến, theo đó, có người đá mạnh một cái lên bao bố, Tĩnh Lam bị đau, không dám kêu ra tiếng nữa, chỉ nức nở trầm thấp.
Lái xe đến nơi, Tĩnh Lam bị người kéo xuống, ném xuống đất, miệng bao mở ra, cô leo ra, trước mắt là hai người đàn ông không quen, một người còn là người nước ngoài, nói chính xác, ai cô cũng không nhận rõ.
“Các người... Các người là ai?” Tĩnh Lam vô thức quấn chặt lấy áo khoác của Lãnh Ngạn.
Người đàn ông trước mắt cô vẫn nhìn cô chằm chằm. Nhìn tóc rối tung mặt bẩn thỉu, nhìn cặp mắt sưng vù nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn bắp chân trần trụi lộ ra một khoảng trắng như tuyết dưới áo khoác, nhìn thân thể run lẩy bẩy xiết chặt áo khoác đàn ông. Trong đầu tự dưng xuất hiện một cô gái khỏe mạnh tóc tết đuôi ngựa, đồng phục áo sơ mi học sinh đơn giản, trên người vĩnh viễn là mùi thơm sảng khoái...
Cho dù thế nào, anh cũng không cách gì chồng cô trước mắt và hình ảnh trong đầu lên nhau...
Tức giận trong lòng bay vọt, không nhịn được tiến lên kéo áo khoác của cô ra, tình trạng bị giày vò thê thảm làm đau nhói ánh mắt anh. Anh nhanh chóng kéo lại áo khoác cho cô, một cái tát đánh lên mặt cô, đánh cô bay ra ngoài.
Ngọn lửa tức giận giống như muốn thiêu đốt anh, anh chỉ vào cô gầm thét, “Tôi cho cô thiên đường hạnh phúc die enda anle equu ydonn cô không cần, đây chính là hạnh phúc cô luôn mồm lựa chọn? Cậu ta đối xử với cô thế nào? Là thế nào với cô?”
Tĩnh Lam chỉ bưng mặt, giọt lệ trong veo trượt xuống, khiếp đảm, “Anh là ai? Tại sao đánh tôi? Đau...”
“A -” Anh ngửa mặt lên trời gào thét! Anh không chịu nổi ánh mắt như vậy của cô, mềm yếu như thế.
Năm tháng đã lưu lại dấu vết mờ mịt trên mặt cô, một đôi mắt to trống rỗng tràn đầy vô dụng và mờ mịt, đây không phải là cô! Không phải là cô xinh đẹp như hoa, luôn hiếu thắng!
Nếu như lúc này đứng trước mắt anh là cô ngày trước quần áo gọn gàng, cười lúm đồng tiền, như vậy anh sẽ tiếp tục hận cô thấu xương, bởi vì anh có lý do hận cô! Nhưng mà, cô như vậy lại khiến cho hận của anh tan thành mây khói trong lúc vô tình, chỉ có giận, chỉ có thương hại...
Nếu như, nhiều năm như vậy, Lãnh Ngạn cho cô hạnh phúc, như thế, có lẽ anh còn có thể tha thứ cho Lãnh Ngạn. Nhưng mà, từ đầu đến cuối Lãnh Ngạn vẫn không đối xử tốt với cô! Lại còn có thể hại cô lưu lạc tới nông nỗi bị người ta cưỡng bức!
“Là ai chạm vào cô ấy! Tôi muốn tính mạng của người đó!” Anh hét lớn một tiếng, dưới cơn thịnh nộ, không ý thức được lòng mình hoàn toàn mâu thuẫn.
“Hàn! Cậu tỉnh táo! Bình tĩnh một chút!” Địch Khắc tiến lên ôm lấy anh, hết sức ngăn chặn cơn giận dữ của anh, “Bình tĩnh lại, đừng hỏng việc lớn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...