Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Duy Nhất nhìn tên hiển thị gọi đến, thì ra là Dịch Hàn. Hỏng bét, cô đột nhiên nhớ tới, quên nói với Dịch Hàn hôm nay không cần mang đồ ăn đến, anh nhất định lại mang bữa trưa cho cô.

Vụng trộm nghiêng đầu liếc nhìn Lãnh Ngạn, do dự nhận hay không nhận, cuối cùng cười nhạo mình, không làm việc trái lương tâm, sợ cái gì!

Những động tác nhỏ này của cô nào thoát khỏi ánh mắt Lãnh Ngạn, nghe Duy Nhất nói điện thoại, sắc mặt đã sớm đen xì.

“Alo, hôm nay em không ở công ty, xin lỗi, quên nói cho anh biết.” Duy Nhất nhẹ giọng nói vào điện thoại di động.

“Ha ha, không sao, vậy anh tự ăn! Cũng tiết kiệm, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một ngày không cần dạy học sinh đần như em!” Dịch Hàn luôn ôn hòa như vậy.

Giọng Duy Nhất lạnh một nửa, “Không phải chứ, anh cũng nói em đần? Em thật sự kém như vậy sao? Mà em cảm thấy anh nói em rất dễ dàng nghe đã hiểu!”

Dịch Hàn cười lớn, “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem trước khi anh dạy em đã mất bao nhiêu đầu óc chuyển nội dung thành thứ em có thể hiểu!”

“Như vậy à? Đó không phải rất làm phiền anh? Thôi, lần sau vẫn không cần dạy em!” Duy Nhất cảm thấy thật ngại quá.

“Không sao! Anh thích! Có thể vì làm thầy giáo thành nghiện!” Dịch Hàn sợ làm tổn thương cô, vội vàng an ủi, “Duy Nhất, đừng để trong lòng, anh thích đùa giỡn, thật ra thì em rất thông minh!”


Duy Nhất le lưỡi, “Cái này còn cần anh nói! Đó là đương nhiên!”

“Ha ha! Vậy ngày mai gặp!” Dịch Hàn cười nói.

“Được! Bye bye!” Duy Nhất bỏ điện thoại vào trong túi xách, mới phát hiện người đối diện mặt đen thui, rất khủng bố giống như có gió thổi báo giông tố sắp đến.

“Điện thoại của ai?” Lãnh Ngạn nhìn cô chằm chằm.

Duy Nhất cảm giác có xu thế như mây đen rợp trời, giọng nói cũng hơi run run, “Dịch… Hàn…”

Lãnh Ngạn ném chiếc đũa, “Anh đã nói gì với em, em quên sao?”

Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Em và Dịch Hàn không hề làm gì cả, chỉ giống như bạn bè, anh có thể có hai bà xã, em có bạn bè cũng không được sao?”

“Đừng dùng anh nói chuyện! Đây là hai việc khác nhau!” Lãnh Ngạn khí thế hung hãn nhìn cô.

“Đúng vậy, đây vốn chính là hai việc khác nhau! Anh và Tĩnh Lam là vợ chồng, em và Dịch Hàn là bạn bè!” Duy Nhất đối chọi gay gắt với anh.

“Anh đã nói với em, Dịch Hàn die enda anle equu yydonn này không đơn giản, đến gần em nhất định có mục đích! Anh vì tốt cho em, sao em không nghe lời?” Lãnh Ngạn nhẫn nại khuyên cô.

Duy Nhất vọt dậy từ trên ghế, “Em không cảm thấy Dịch Hàn có chỗ nào không tốt, anh ấy mềm mại săn sóc, khéo hiểu lòng người, lại có kiên nhẫn, anh giảng kiến thức sao cũng không hiểu nhưng anh ấy nói vài ba lời đã rõ ràng rồi, anh ấy mạnh hơn anh nhiều!”

Lãnh Ngạn tức giận đến xanh mặt, gầm to với cô, “Anh ta tốt đúng không? Anh ta tốt phải không? Vậy sao em không đi tìm anh ta?”

“Đi thì đi! Có gì đặc biệt hơn người!” Duy Nhất cầm chén ném, “Ăn cơm vịt quay của anh đi! Tôi đi ăn bò bít tết!” Nói xong cầm giỏ xách bước đi.

“Đợi chút, em nói rõ ràng cho anh! Ăn bò bít tết cái gì!?” Lãnh Ngạn túm lấy cổ tay cô.

Duy Nhất trái giãy phải giãy không thoát được, nước mắt rơi khắp hốc mắt, “Anh buông ra! Anh làm đau tôi!”


Lãnh Ngạn nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng không đành lòng, buông lỏng tay ra, nhưng lúc này Duy Nhất đang dùng sức giãy giụa, Lãnh Ngạn đột nhiên buông tay ra khiến cô không thu chân được, quay ngược mấy cái, té ngã trên đất, gáy đụng vào tủ hồ sơ.

Cô đau đến nước mắt chảy thẳng xuống, đứng dậy nổi giận với anh, “Thật hối hận đã tới thăm anh, cũng không tới nữa!” Nói xong khóc chạy vọt ra khỏi phòng họp.

Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm tay trống không của mình, không hiểu tranh cãi này là thế nào, còn có Dịch Hàn, rốt cuộc quan hệ với Duy Nhất đến mức độ nào?

Dĩ nhiên, anh tuyệt đối tin tưởng Duy Nhất của anh không làm chuyện có lỗi với anh, chỉ có điều, anh phải đề phòng việc chưa xảy ra, cô nhóc Duy Nhất này quá đơn thuần, dễ dàng bị lừa.

Anh vội vàng gọi điện thoại cho Tần Nhiên, “Tần Nhiên, là tôi, Dịch Hàn đó có phải hay thường đến công ty Mặc Toa?”

“Đúng vậy…” Tần Nhiên có một dự cảm xấu.

“Anh ta tới làm gì?” Lãnh Ngạn kiềm chế lửa giận của mình.

“Giống như… Đưa thức ăn cho thiếu phu nhân, sau đó giảng bài cho thiếu phu nhân thôi…” Tần Nhiên tự giác đưa điện thoại ra xa tai, để tránh lỗ tai bị ảnh hưởng.

Quả nhiên, Lãnh Ngạn gầm lên giận dữ khiến điện thoại di động vang lên “rào rào”, “Tôi phái cậu đi Mặc Toa làm gì? Tin tình báo trọng đại như vậy cậu cũng không tiết lộ cho tôi?”

“Nhưng thiếu gia… Cũng không nói tôi làm tai mắt, thiếu gia chỉ nói trợ giúp thiếu phu nhân quản lý tốt công ty…” Tần Nhiên rất uất ức.

“Cậu não heo hả!” Lãnh Ngạn giận không kiềm chế được, “Bây giờ thiếu phu nhân đang về, xuống ngay nhận hàng, đừng để có cơ hội có thể lợi dụng!”


Nghĩ đến Duy Nhất có thể khóc sướt mướt trong ngực Dịch Hàn, trong lòng rất ấm ức.

“Vâng… Tôi lập tức đi…” Tần Nhiên hận không thể lập tức cúp điện thoại đến từ địa ngục.

Tòa nhà công ty Mặc Toa, Tần Nhiên nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Duy Nhất chậm rãi dừng lại, tiến lên nghênh đón, “Thiếu phu nhân, không, Nhiễm tổng, thiếu gia kêu tôi ở đây chờ cô!”

Duy Nhất đứng lại, “Tần Nhiên, nếu anh dieendaanleequuydonn ở đây cầm lương của tôi, cũng không cần giắt lời của anh ấy ngoài miệng, nếu anh nhận tiền lương chỗ anh ấy, mời chạy về Kỳ Thịnh đi!”

Mặt Tần Nhiên xạm lại, anh đây là trêu ai ghẹo ai…

Ánh mắt rơi trên một đống lớn áo sơ mi trên xe, lập tức nói sang chuyện khác, “Nhiễm tổng, vậy đây là gì? Công ty phát đồng phục sao?”

“Đúng, không phải cuối tuần làm tiệc từ thiện sao? Mọi người cực khổ, phát áo sơ mi cho mỗi nam nhân viên!” Duy Nhất giận dữ ngút trời, đồ gì đâu, tốt bụng gặp vận rủi!

“Oa! Giorgio Armani, cậu chủ thích nhất! Hàng hiệu! Phát đạt rồi! Giọng nói khoa trương của Tần Nhiên vang lên đằng sau.

Mà lúc này Lãnh Ngạn đang ngồi trong phòng họp lớn ở Kỳ Thịnh, tiếp tục kéo dài lửa giận, “Lôi Đình Ân, anh tự xưng là vua hắc đạo, thậm chí ngay đến lai lịch Dịch Hàn cũng không tra được, anh lẫn vào làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui