Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Sau ngày lĩnh thưởng, Duy Nhất lập tức ngồi máy bay trở về nước, mà Dịch Hàn lại cùng cô trở về.

Cô cảm thấy kỳ quái, “Không phải anh tới nói chuyện làm ăn sao? Sao vẫn không thấy anh đi bàn chuyện?”

Dịch Hàn nhìn cô, cười nhạt, “Vốn cần buôn bán, nhưng anh phát hiện có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Duy Nhất chỉ “A” một tiếng, cũng không hỏi tới.

Dịch Hàn hỏi ngược lại, “Sao không hỏi là chuyện gì?”

“Chuyện gì?” Ít nhất ở trong lòng Duy Nhất, giữa bọn họ vẫn còn chưa quen thuộc đến mức có thể can thiệp vào chuyện riêng của đối phương.

Dịch Hàn thở dài, “Không biết em rốt cuộc thật khờ, hay giả ngốc. Chuyện quan trọng ở đây chính là đi cùng em!”

“Hả?” Duy Nhất không thể tiếp thu ngay đáp án đột ngột của anh.

Dịch Hàn sờ tóc cô, “Em không chỉ ngốc, mà xứng danh với thật ngốc! Có phải em và Lãnh Ngạn xảy ra chuyện?”

Tại sao cái gì anh cũng biết? Duy Nhất mê muội nhìn anh.


Dịch Hàn cười lắc đầu, “Chỉ cần để ý một người sẽ muốn biết chuyện. Nếu như giữa hai người dieendaânleequuydonn không có vấn đề gì, sao cậu ta lại để một mình em đi lĩnh thưởng? Lúc em ở Nhật Bản cả ngày hoảng hoảng hốt hốt, là triệu chứng thất tình điển hình.”

Duy Nhất cười khổ một tiếng, coi như cam chịu.

“Thật ra thì em cần gì chứ? Rõ ràng quan tâm anh ta như vậy, không bằng tìm bạn làm trung gian, tự tìm bậc thềm đi xuống, hòa hảo thôi!” Dịch Hàn đề nghị cô.

“Không! Anh không biết!” Duy Nhất kiên quyết lắc đầu, “Em và anh ấy tuyệt đối không thể nào hòa hảo được rồi.”

“Tại sao?” Dịch Hàn nói vừa đùa vừa thật, “Nhưng anh ta là nhà giàu nhất, mất ví tiền này không thể tìm lại giàu có được rồi!”

Duy Nhất cười cười, “Đối với em mà nói, cho tới bây giờ tiền không phải là thứ quan trọng nhất, em đi, cám ơn anh đã đi cùng em tới Nhật Bản.”

Cô nhận hành lý trong tay Dịch Hàn, xoay người rời đi, cổ tay lại bị một bàn tay ấm áp cầm lấy.

“Duy Nhất, cái gì là thứ quan trọng nhất? Nếu như ấm áp, vậy nhớ, ấm áp trong tay anh luôn lưu lại vì em.” Giọng nói của Dịch Hàn quả thật rất ấm áp, trong gió thu nhàn nhạt lại khiến người ta cảm thấy thoải mái mà vừa lòng, chỉ có điều, trong lòng thiếu một phần gọi là cảm giác động lòng.

Cô định rút tay ra, lại bị Dịch Hàn nắm chặt, “Duy Nhất, không phải bây giờ muốn em trả lời chắc chắn, cũng không ép buộc em, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh sẽ xuất hiện bên cạnh em bất cứ lúc nào em cần, cho dù lấy thân phận gì cũng có thể.”

“Tại sao? Em có tốt như vậy sao?” Duy Nhất rất mê man, thời gian ở chung với Dịch Hàn cũng không nhiều, cô đáng giá với anh như vậy sao?

Dịch Hàn dùng ngón tay sửa lại tóc bị gió thổi loạn của cô, “Không tại sao, cảm giác, lần đầu tiên gặp em đã muốn yêu mến em, đáng tiếc là hoa đã có chủ. Nhớ, nếu bên người Lãnh Ngạn thật sự ngốc không xong, còn có anh!”

Duy Nhất cúi đầu, không dám cho bất kỳ cam kết gì, “Em đi, gặp lại!”

Cô cự tuyệt đề nghị đưa về của Dịch Hàn, một mình quá giang xe trở lại nhà họ Dung.

Điện thoại di động mở ra lần nữa, phát hiện vô số cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Doãn Tử Nhiên, lần trước ra đi còn chưa từ giã cũng chưa gặp mặt lại, mặc dù sau có gọi điện thoại, nhưng cô vẫn không nói cho anh biết chuyện mình giành giải thưởng, bây giờ chắc là khởi binh hỏi tội, dứt khoát không trở về, tránh tìm mắng.

Nhưng chuông điện thoại lại vang lên, cô vừa nhìn, là Mỹ Mỹ!

“Được đó, Duy Nhất, chuyện lớn như vậy mà cậu không nói cho tớ biết! Cậu thật sự không phải bạn chí cốt!” Vừa nhận điện thoại Mỹ Mỹ đã hô to gọi nhỏ.


“Chuyện gì?” Duy Nhất đưa điện thoại ra xa.

“Chuyện cậu giành giải thưởng! Nếu không phải Dịch Hàn nói ra, cậu còn định lừa gạt tới khi nào?” Mỹ Mỹ thở phì phò chất vấn.

“Ha ha, đang định nói cho cậu không phải sao? Mới xuống máy bay!” Duy Nhất cười ha ha.

Mỹ Mỹ học tiếng cười của cô, đột nhiên lớn tiếng nói, “Tớ mặc kệ! Tối hôm nay nhất định ăn mừng cho cậu, cậu mời khách!”

“Được! Không thành vấn đề! Tớ có thể ngủ một chút chứ?” Duy Nhất không biết làm gì với Mỹ Mỹ.

Nghĩ đến đã lâu không tụ họp die enda.anleequ uydonn chung một chỗ với Doãn Tử Nhiên và Mỹ Mỹ, lúc tối, cô cũng hẹn Doãn Tử Nhiên, do Mỹ Mỹ chọn nhà hàng họp mặt.

Khi Duy Nhất chạy tới thì Doãn Tử Nhiên ở đã ở cửa chính không ngừng nhìn đồng hồ, nhìn thấy Duy Nhất, lập tức níu giữ cánh tay cô, “Lại là anh chờ em! Mỗi lần đều là anh chờ em! Còn chờ đến nửa giờ!”

Duy Nhất le lưỡi, “Em đi xe buýt! Anh nghĩ rằng em giống anh lái xe thể thao!”

“Vậy có muốn anh mua cho một chiếc xe thể thao không?” Doãn Tử Nhiên thuận tay ôm vai cô.

Duy Nhất đánh một quyền lên mũi anh, “Cút xa một chút! Bây giờ em độc thân, chú ý ảnh hưởng một chút.”

“Độc thân? Vậy thì càng không cần chú ý ảnh hưởng!” Doãn Tử Nhiên ôm cô chặt hơn.


Duy Nhất bật cười, ôm như vậy thật ấm áp, không có chút kích tình giữa nam và nữ, cảm giác giống như anh em, không, phải nói là chị em, cô và Doãn Tử Nhiên coi như là chị em tốt đi! Mỗi lần ở cùng với Doãn Tử Nhiên lại có thể tìm được cảm giác thời còn học sinh, rất vui vẻ đơn thuần!

“Sao bọn họ cũng ở đây?” Doãn Tử Nhiên nhìn chỗ ngồi bên cửa sổ nói.

Duy Nhất theo ánh mắt của anhnhìn sang, thì ra Dịch Hàn và Địch Khắc bạn trai nước mỹ của Mỹ Mỹ cũng tới.

“Mọi người đều là bạn bè, đừng như vậy!” Duy Nhất túm lấy anh.

Thật ra tì lần đó bạn đồng học tụ họp, đều đã gặp mặt lẫn nhau, Doãn Tử Nhiên lại không thân thiết lên tiếng chào bọn họ, rồi trầm mặc không nói, một mực yên lặng nghe bốn người bọn họ nói chuyện.

Tính tình Mỹ Mỹ linh hoạt, trời nam biển bắc cũng có thể tán gẫu, từ ăn uống nói tới đồng phục, tán gẫu tiếp đến phẫu thuật thẩm mỹ.

Mỹ Mỹ thần bí nói với Duy Nhất, “Duy Nhất, cậu xem có phải lỗ mũi của tớ không quá cao không? Tớ có ý định độn thêm.”

Duy Nhất phun ngụm nước ra, “Không thể nào, tớ cảm thấy rất tốt! Phẫu thuật thẩm mỹ? Có thể không an toàn không?”

“Dĩ nhiên sẽ không!” Mỹ Mỹ hả hê chỉ vào Địch Khắc, “Địch Khắc là bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ, kỹ thuật giỏi! Duy Nhất, cậu không hài lòng chỗ nào của mình, tớ để Địch Khắc miễn phí giúp cậu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui