Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Đêm khuya, hàng rào màu trắng vây quanh một căn nhà ven biển, dưới ánh trăng bao phủ, ẩn chứa một tầng sáng màu vàng nhạt.

Gió biển nhẹ thổi, lay động rèm cửa sổ màu xanh biếc, tung bay trong gió. Sóng biển, tiếng gió giống như một bản nhạc đêm, vấn vương trong yên tĩnh.

Tới cùng nó, còn có tiếng rên rỉ quyến rũ và tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng phát ra từ bên trong cửa sổ có song màu trắng

“Bảo bối, anh tới đây!” Lãnh Ngạn lấy một thứ ra từ trong tủ đầu giường.

Duy Nhất nhìn động tác của anh, rất không vui, lần này trở về, trừ đêm đầu tiên không chuẩn bị mà ở bên ngoài, mỗi lần anh đều dùng áo mưa nhỏ, anh có ý gì? Không muốn đứa bé sao? Nhưng mà cô rất muốn sinh cho anh một đứa bé. Rất nhiều lần cô muốn hỏi tại sao, nhưng cô không muốn làm anh mất hứng, lần này cô không nhịn được.

“Tại sao dùng nó?” Duy Nhất giận dỗi nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Bảo bối, ảnh hưởng đến cảm giác sao?” Anh cười một tiếng ác ý, hôn môi cô, đồng thời không chút do dự mà tiến vào.

Cảm giác vô cùng trơn trượt khiến cho anh xâm lược càng trở nên dễ dàng, Duy Nhất rời khỏi môi anh, vẻ mặt mất hứng, “Em không có ý này, em muốn đứa bé!”

“Em yêu, anh cũng muốn có đứa bé, nhưng thời gian cách lần sinh non trước của em quá ngắn, bác sỹ nói cách lâu một chút sẽ tốt hơn.” Anh rung động nhẹ nhàng, giọng nói cũng trở nên trầm khàn mà mê hoặc.


“Có đúng vậy không?” Duy Nhất giữ chặt lưng anh, hơi thở rối loạn.

“Đúng! Bảo bối không chuyên tâm, anh muốn phạt em!” Anh đột nhiên động thân mạnh một cái, Duy Nhất la hoảng lên, nâng thân thể ôm chặt anh, anh hài lòng cười một tiếng, mang theo cô cùng nhau leo lên đỉnh cao…

Lại là một đêm mệt mỏi…

Hôm sau tỉnh dậy, chăn đệm xốc xếch, Duy Nhất vẫn lấy tư thế kinh điển nằm trên ngực Lãnh Ngạn ngủ ngáy o o.

Lãnh Ngạn tỉnh lại nhìn đồng hồ, đúng giữa trưa! Ôm cô nhóc này ngủ lập tức ngủ rất yên ổn, hình như cũng bù lại giấc ngủ thiếu hụt ngày trước!

Hôm nay là thứ hai, xem ra tổng giám đốc anh lại muốn trốn việc! Thứ hai, anh đột nhiên bừng tỉnh, hỏng bét, quên chuyện lớn! Anh vội vàng lay Duy Nhất đang đè lên người anh, “Mau dậy đi, Duy Nhất, nhanh lên một chút, sắp chiều rồi!”

“Giữa trưa? Em không đói bụng, không ăn, em còn muốn ngủ…” Duy Nhất ngáp một cái, nói thầm vài câu, lại ngủ thiếp đi.

“Đúng vậy, chúng ta phải đi ăn cơm, không phải cơm trưa mà là tham gia bữa tiệc! Hôm nay là tiệc đính hôn của Tiêu, năm giờ bắt đầu, nhanh lên một chút!” Anh gầm thét bên tai cô, cuối cùng gọi cô tỉnh dậy.

Nhảy trực tiếp xuống đất từ trên người anh, cô mặc váy ngủ, gấp đến mức phòng quay quay, “Ghét, đều tại anh, mỗi lần đều hại em không rời giường được, hôm nay là thứ hai, em muốn đi làm!”

“Đi làm cái gì! Tổng giám đốc của các em cũng không đi làm hôm nay, em còn đi?” Nhìn hai chân không của cô chạy tới chạy lui trên mặt đất, dưới váy ngủ dài đến đầu gối lộ ra một đoạn bắp chân trắng như tuyết, trong bụng lại nóng lên.

“Hả? Tại sao?” Lúc Duy Nhất mơ hồ hoàn toàn không nghe lọt lời Lãnh Ngạn nói.

Lãnh Ngạn giả bộ tức giận, “Cô nhóc mơ hồ, ngày nào đó anh bán đứng em em cũng không biết, ngủ như heo! Anh nói, năm giờ chiều nay, tiệc đính hôn của Tiêu bắt đầu, giám đốc của em cũng đi tham gia, cho nên, nếu cậu ta không làm, em cũng không cần đi làm!”

“Vậy à! Không nói sớm!” Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm, bò lên giường lần nữa, làm ổ trong lòng anh, “Em còn muốn ngủ một lát, đừng làm rộn!”

“Còn ngủ? Bây giờ đã ba giờ! Còn có hai giờ, em không sợ trễ sao!” Anh thuận tay ôm cô gái bé nhỏ chui vào trong lòng anh.


“Sẽ không đâu! Em ngủ một giờ, nửa giờ thay quần áo, nửa giờ lái xe, đủ rồi!” Giọng Duy Nhất dần mơ hồ.

“Thật sao?” Lãnh Ngạn luồn tay vào váy ngủ của cô, đôi môi lại gần bên tai cô, “Vậy không bằng chúng ta làm chút chuyện khác?”

“Còn muốn? Em không muốn! Mệt chết người!” Cô dùng sức đập tay anh.

“Muốn, bảo bối!” Anh lật người đè lên người cô, “Khó được nghỉ ngơi, chúng ta nắm chặt thời gian.”

“Không! Em muốn ngủ…” Lời Duy Nhất bị nụ hôn gió táp mưa sa của anh ngăn trong miệng, chỉ còn dư lại tiếng ưm ưm mơ hồ.

Khi anh nếm hết vẻ đẹp của cô xong, rời khỏi đôi môi của cô thì Duy Nhất vung tay lớn tiếng kháng nghị, “Bạo quân! Độc tài!”

Đột nhiên thấy trong cơ thể đầy tràn, một lần nữa chìm đắm trong tiến công khó có thể kháng cự của anh…

Khi tất cả lắng xuống, Duy Nhất đi phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm mở tủ treo quần áo ra, lấy một bộ quần áo, quay đầu lại nhìn Lãnh Ngạn đang nằm trên giường cười híp mắt, nhướng mày, hay đi phòng tắm thay, không muốn lại bị ăn một lần nữa…

“Lãnh Ngạn – anh tới đây cho em!” Trong phòng tắm phát ra tiếng gầm thết bén nhọn của Duy Nhất.

Lãnh Ngạn không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy vọt vào phòng tắm, trong nháy mắt khi Duy Nhất nhìn thấy anh, tiếng thét chói lên càng cao hơn, “Anh mặc quần áo vào trước!” Duy Nhất chỉ vào anh, lại chưa mặc gì mà từ trong chăn đi ra…


Lãnh Ngạn cười một tiếng, “Không phải em chưa từng nhìn thấy!”

Mặt Duy Nhất đỏ bừng, không sai, đã từng nhìn thấy, nhưng tình huống không giống nhau, không phải nhìn thấy trong lúc tỉnh táo thế này…

“Gọi anh tới có chuyện gì?” Anh vội vã tiến tới trước mặt cô.

Lúc này Duy Nhất mới nhớ tới vấn đề của mình, tức giận chỉ vào ngực, “Anh nhìn xem, anh có phải con cún không? Như thế nào bảo em làm sao tham gia bữa tiệc!”

Bây giờ Lãnh Ngạn mới chú ý tới bộ lễ phục hai dây trễ ngực của Duy Nhất hoàn toàn không che giấu được dấu vết đỏ tím loang lổ trước ngực, bả vai và cổ, anh hả hê cười một tiếng, “Không có bộ quần áo cao cổ sao?”

“Anh nhìn xem? Đâu có? Cũng không thể để em mặc áo len cao cổ đi dự tiệc!” Duy Nhất chán nản nhìn anh chằm chằm.

Bởi vì tham gia bữa tiệc phải mặc lễ phục, nhưng mà, lễ phục không có bộ nào không hở ngực hở chân.

Lãnh Ngạn nhướng mày, “Tất cả người thiết kế lễ phục đều là heo, sao không suy tính đến việc thiết kế một bộ bảo thủ? Anh còn không hy vọng em mặc một bộ lộ như vậy, nhìn ông xã em nè, tự mình thiết kế một bộ lễ phục cho em!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui