Editor: May
Lạc Thanh Tuyết mắt lạnh nhìn, sau đó nói: “Con trai mẹ, mẹ biết. Tiểu Bảo đứa nhỏ này, khi còn nhỏ có bệnh tự kỷ, trước ba tuổi, đến lời nói cũng không nói nhiều vài câu. Sau khi lớn lên, chơi cùng mấy đứa nhỏ Ân Ân, Niệm Niệm, mới xem như sáng sủa một chút. Nó không thích biểu đạt, nhưng mà, mọi việc của con, đừng xem nó nói gì, phải xem nó làm gì.”
“Anh ấy có bệnh tự kỷ?” Cố Thanh Thanh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy lời này, có chút giật mình. Cô chỉ biết là, Lãnh Tư Thành có chứng bạch tạng, bẩm sinh, bởi vậy màu tóc cùng màu đồng tử đều muốn nhạt hơn người bình thường, giống như là con lai.
Lạc Thanh Tuyết gật gật đầu: “Cũng là lỗi của người làm ba mẹ như chúng ta. Lúc mang thai nó…… Liền có chút không tốt. Nó ở trước ba tuổi, tình nguyện một mình trốn tránh chơi đồ chơi, cũng không thích nói chuyện với người khác. Cho nên từ nhỏ thằng nhóc này đã rất thích máy tính. Bên ngoài truyền những tin kia, nói thật, mẹ không tin lắm. Khác không nói, Tiểu Bảo nó, từ nhỏ đã không thích thân cận với con gái. Nó có chút thói quen sạch sẽ, người khác chạm vào nó một chút, nó sẽ khó chịu thật nhiều ngày. Mấy năm nay, nó chỉ chủ động đưa ra yêu cầu một lần, chính là muốn kết hôn với con.”
Cố Thanh Thanh còn đang xào đồ ăn, nhưng cô chỉ là cầm sạn trong tay, máy móc xào thức ăn, lỗ tai ngược lại dựng thực cao.
Thật ra lúc ấy, Lạc Thanh Tuyết và Lãnh Vân Đình tự nhiên cũng là hy vọng, con trai cưới một danh môn thục nữ môn đăng hộ đối. Nhưng con trai chủ động đưa ra muốn kết hôn với Cố Thanh Thanh, bọn họ gặp qua người thật, phát hiện tuy rằng gia đình cô kém một chút, nhưng bản thân cũng là ôn nhu hoà thuận, không thích chơi đùa, nếu con trai thích, bọn họ cũng không có gì để nói. Ai biết, sẽ tới trình độ như hôm nay?
Lạc Thanh Tuyết nhìn Cố Thanh Thanh thất thần xào đồ ăn, ngược lại nói: “Mẹ cảm thấy, vợ chồng có thể ở bên nhau, là một loại duyên phận. Cổ đại còn nói, tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chăn gối. Điểm Tiểu Bảo làm không đúng, mẹ và ba nó đều sẽ giáo huấn nó, chỉ hy vọng, hai người các con có thể sống thật tốt.”
Cố Thanh Thanh vẫn không nói gì, chỉ là, tay cầm sạn tựa hồ đều sẽ không động. Lạc Thanh Tuyết nhìn cô, kêu một tiếng: “Thanh Thanh.”
“A?” Cố Thanh Thanh ngốc ngốc quay đầu lại, Lạc Thanh Tuyết cười cười: “Đồ ăn muốn khét rồi.”
So với không khí hài hòa trong phòng bếp, phòng sách, ngược lại nghiêm túc không ít.
Lãnh Vân Đình ngồi ở ghế trên, mắt lạnh nhìn con trai đứng ở một bên, giọng nói thực trầm: “Nói đi, chuyện gì xảy ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...