Editor: May
Đầu Trần Văn Tiệp “Ong” một tiếng chóng váng! Thanh máu trong nháy mắt trống không, cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, Lãnh Tư Thành lại có thể nói trắng ra như thế, tàn nhẫn như thế, vô tình như thế!
Cô ta thậm chí, không biết nên trả lời như thế nào! Cô ta có thể nói, cô ta không có bệnh, chưa từng ngủ với người đàn ông khác sao? Chính mình là thuần khiết trong trắng? Vui đùa cái gì vậy!
“Đã biết, liền nhanh lăn đi.” Lãnh Tư Thành thu hồi ánh mắt, rốt cuộc không có hứng thú liếc nhìn cô ta một cái nào nữa, cất bước đi đến một bên khác sô pha ngồi xuống, thân thể thon dài lâm vào sô pha mềm mại.
Trần Văn Tiệp run run rẩy rẩy, gần như là tay chân cùng sử dụng bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi tới cửa. Một đạo giọng nói lạnh lẽo, chợt truyền đến từ phía sau: “Ngày mai cô, là quay quảng cáo ngoại cảnh đi?”
Trần Văn Tiệp sửng sốt, co rúm lại quay đầu trở về, lại thấy, trong ánh mắt Lãnh Tư Thành, hiện lên một chút ánh sáng u ám, tựa hồ đang mưu tính cái gì đó.
Chờ sau khi Trần Văn Tiệp rời khỏi, Lãnh Tư Thành sai người vứt bỏ chén cô ta đã uống qua, sô pha ngồi qua và thảm lau, một mình một người đứng dậy, đi về phía cửa sổ.
Tuy rằng chung cư Khuynh Thành ở chỗ phố xá sầm uất, nhưng lại thập phần an tĩnh. Nhìn cây xanh thấp thoáng nơi xa một mảnh ngựa xe như nước, ánh mắt anh, hơi hơi ngưng đọng.
Trong tay của anh, còn cầm một hộp quà, đó là mua cho cô, mang về từ nước Anh, anh cố ý chọn lựa một sợi dây chuyền rất lâu.
Ở vừa rồi, nhìn một đoạn cổ cao dài trắng nõn của cô, còn có núi tuyết kích thích ở dưới BRA trắng thuần, anh nghĩ, nếu dây chuyền này, mang ở trên cổ cô, nhất định rất đẹp.
Mỗi lần nháo một trận trở về từ nơi của cô, anh đều có một loại xúc động -- hận không thể thật sự tìm một ngàn tám trăm phụ nữ chọc tức cô. Nhưng mà, mỗi khi những người phụ nữ đó đến bên người anh, chỉ là nhìn thấy tư thái xinh đẹp mềm mại kia của co, anh đều cảm thấy vô cùng ghê tởm, hận không thể để bọn họ nhanh chóng biến mất! Đến xem một cái cũng ngại quá nhiều, càng miễn bàn, tiếp tục phát sinh cái gì.
Tựa như, giống như Trần Văn Tiệp vừa rồi.
Mở hộp ra, từng chiếc dây chuyền hoa tai, là ánh trăng ngân quang lấp lánh, bên trong ánh trăng khuyết, còn dùng một hình trái tim trang trí. Cong cong, lấp lánh sáng sáng, cảm giác thực ấm áp.
-- Tựa như, đôi mắt của cô.
Nhìn dây chuyền, anh gần như đã nhớ không được, anh là nhận thức cô từ khi nào. Tựa hồ, hai người quen biết hồi lâu, lại tựa hồ, cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ tương ngộ, rõ ràng giống như là phát sinh ở ngày hôm qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...