Cố Hành Sâm hoàn toàn nổi giận, một cước đạp mạnh thắng xe, quay sang bắt ngay hai cánh tay của cô, trực tiếp ấn cô ở trên cửa xe, "Đáng chết! Dám chọc anh sao? Anh nói cho em hay, hiện tại anh muốn em ngay lập tức!"
"Cái... cái gì?" Niệm Kiều trừng to mắt, nhìn gương mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc, nói chuyện cũng trở lên cà lăm!
Trời! Cô không phải là muốn trêu chọc khiến anh mất khống chế, cô chỉ là muốn biết tâm tư của anh thôi nha, cô chỉ là muốn trêu cợt hắn một cái, cô thật ra chỉ là. . . . chỉ là muốn nhìn anh phát điên mà thôi!
Nhưng vấn đề là, anh vừa mới nói —— hiện tại anh muốn em ngay lập tức!
"Cái gì?" Khóe môi Cố Hành Sâm cong lên, lộ ra một nụ cười đầy ý đồ giễu cợt, bàn tay thô ráp, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng của cô, anh thở nhẹ một hơi ám muội, nói nhỏ bên tai cô: "Có muốn biết thời điểm em câu dẫn, quyến rũ, phản ứng của anh sẽ như thế nào không?"
Đầu óc Niệm Kiều có chút mơ mơ hồ hồ, nhất là khi anh dựa gần vào cô đến như vậy, cô có thể tinh tường cảm nhận được mỗi lần hô hấp của anh, quanh chóp mũi là hơi thở mãnh liệt đầy vẻ nam tính của anh.
Cười một tiếng đầy vẻ tà muội, ám khí, Cố Hành Sâm trực tiếp kéo tay cô đặt vào trong quần mình, ép cô nắm chặt khẩu súng đã lắp đạn sẵn sàng của anh, nghiến răng nghiến lời ngó cô: “Đây là phản ứng của anh khi bị anh dụ dỗ đấy!”
"Thế sao? Vậy sao anh còn đẩy em ra?" Ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Niệm Kiều nhìn anh vừa như tố cáo lại vừa có vẻ vô tội.
Yết hầu Cố Hành Sâm khẽ cử động, bờ môi ấm áp trượt nhẹ quanh chiếc gáy trắng nõn, thanh tú của cô, từng chữ từng chữ thoát ra cùng âm thanh ám muội, "Yên tâm, lần sau khi em câu dẫn anh, anh nhất định sẽ không đẩy em ra, hơn nữa sẽ toàn tâm toàn ý nguyện cùng với em ——"
Nói chưa xong, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy lửa dục, "Hơn nữa, anh sẽ ăn em sạch sẽ, một vụn nhỏ cũng đều không còn!"
Niệm Kiều cười khúc khích, giãy dụa cánh tay muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, "Cái đó, em cảm thấy cái vấn đề này chúng ta tạm thời không cần thảo luận nuẵ nha, hay là lái xe về nhà trước đi, con còn đang chờ chúng ta đây."
Cố Hành Sâm giữ chặt thân thể của cô, nhất định không buông, cánh môi ẩm ướt lướt qua từng điểm từng điểm trên cổ cô, bờ môi đó nhanh chóng trượt xuống phía dưới, dùng răng giật bỏ nút áo cản trở của cô để lộ ra xuân cảnh, đầu lưỡi trước ngực cô liếm mút một vòng tròn khêu ngợi.
Hơi thở Niệm Kiều vì thế mà trở lên dồn dập hơn, bộ ngực đẫy đà cứ thế lên xuống phập phồng theo hô hấp mãnh liệt của cô, thật sự là hấp dẫn!
"Cố, Cố Hành Sâm, dừng lại..."
Dường như cô quên luôn ý nghĩa phản kháng khi chạm phải đầu lưỡi ẩm ướt, ấm nóng, mơn trớn của anh. Quả thực, cô chỉ muốn đắm chìm trong đó!
Nhưng đây là ở trong xe nha, anh tiếp tục muốn nữa—— chẳng phải là muốn chơi đùa trong xe (kích tình trong xe) sao?!
OMG! Cô không cần!
Cứ cho bây giờ đang là buổi tối, trên con đường này người, xe cũng không nhiều, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (không lo lắng nhưng lỡ chẳng may xảy ra)!
"Không ngừng!" Cố Hành Sâm dứt khoát cự tuyệt, trước ngực cô nhẹ nhàng gặm, nặng nề mút, dừng lại một chút cũng không dừng.
Khuôn mặt Niệm Kiều biến sắc, chậm rãi bật ra một âm thanh rên rỉ, dồn dập: "Ừm…"
Nghe được tiếng rên kích tình của cô, nhiệt huyết Cố Hành Sâm càng lúc sôi trào, toàn thân từng tế bào cũng muốn buông thả!
Một tay ôm hông của cô nâng cô áp sát về phía trước, để cho tư thế cô nằm rạp ở trên người mình, một cái tay khác của anh nhanh chóng cởi bỏ nốt khuy quần sooc của cô.
Giờ phút này cả người Niệm Kiều như nhũn ra, đôi tay cô ôm chặt vòng cổ của anh chỉ như sợ buông tay một cái là cô ngã. .
Nút quần vừa cởi ra, trong khoang xe chợt vang lên dồn dập một hồi nhạc chuông điện thoại di động khiến Niệm Kiều sợ hết hồn.
"Điện thoại ——"mặt cô ửng hồng, giọng nói nũng nịu vang lên thúc giục người bên cạnh.
Bên dưới, Cố Hành Sâm ngặm mút loạn xạ toàn thân cô, miệng lầm bầm mơ mơ hồ hồ: "Không nghe!"
"Có thể con gọi đó, anh nghe đi!" Niệm Kiều khe khẽ đẩy anh xuống, cảm thấy cả người anh cũng nóng hổi, tựa như nhu cầu cấp bách phát tiết!
Động tác Cố Hành Sâm dừng lại, vẫn như cũ vùi mặt ở trước ngực cô, hô hấp dồn dập giống như người hấp hối.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, cầm lấy điện thoại liếc mắt nhìn qua.
Đợi mãi không có người nhận điện thoại, đối phương đã cúp máy, nhưng khi Cố Hành Sâm kiểm tra, biết là trợ lý của mình gọi tới, cho rằng vấn đề có liên quan đến Triển Thiên Lăng liền gọi ngược lại.
"Nhị thiếu, tư liệu ngài cần tôi đã chuyển vào hòm thư của ngài rồi."
"Ừ." Cố Hành Sâm chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó liền ngắt điện thoại, ném nó vào hộp xe.
Quay đầu lại nhìn Niệm Kiều, anh đã thấy cô chỉnh trang xong xuôi quần áo trên người, miệng đang cười nhẹ, nhìn anh.
.
Nhìn anh cau mày, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, khẩu súng đặc biệt vẫn đang giơ còi, vẻ mặt lại càng có vẻ nhăn nhó vì chưa thỏa mãn dục vọng, Niệm Kiều quả thật muốn bật cười.
Cố Hành Sâm trừng cô, "Em phải chịu trách nhiệm!" Anh vừa nói vừa cố ý ép sát cô.
Niệm Kiều giơ tay đầu hàng, khéo léo lại gần thuyết phục anh: "Được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mình đi về trước đã có được hay không? Không cần chơi đùa trên xe như thế này——"
Giọng cô kéo dài, làm nũng cọ cọ ở trong ngực anh, Cố Hành Sâm vội vàng kéo cô ra.
Dục hỏa đã bùng cháy mãnh liệt toàn thân anh rồi, cô lại còn cọ xát trêu chọc anh, trong miệng lại nói không cần hoan lạc trên xe, đây không phải là mâu thuẫn sao?
Hận hận nhìn cô một cái, anh xoay qua khởi động xe, đem cửa kính xe hạ xuống.
Xe nhanh chóng phóng về phía trước, gió mát tràn ngập bên trong xe, rất nhanh làm tan đi lửa dục trên người.
Chẳng qua ngay cả khi đã trở lại nơi ở của Cố Bá Ngôn, Cố Hành Sâm vẫn còn cực kỳ khó chịu, trước khi xuống xe còn ôm chầm Niệm Kiều hung hăng hôn một phen, hôn xong còn nói: "Lần sau anh nhất định sẽ tìm cơ hội chơi đùa trên xe cùng em!"
Nói xong, anh chính mình xuống xe, sập cửa như phát tiết.
Niệm Kiều ở trong xe cười ha ha, hóa ra khi cầm thú phát tiết vì không chiếm được là cods bộ dạng như vậy a! Trước kia, khi cô câu dẫn anh nhưng anh lại đẩy cô ra, có phải hay không sau đó cũng có bộ dáng này đây?
Xuống xe, cô chạy chậm theo bắt kịp anh, chủ động khoác lên cánh tay anh cười cười đầy điệu bộ lấy lòng.
Cố Hành Sâm đưa tay nhéo cái mũi của cô, sau đó rút tay ra ôm ngược lấy cô đưa cả hai cùng nhau đi lên lầu.
Cố Cảnh Niên cùng Cố Bá Ngôn đã ngủ, Niệm Kiều vào phòng nhìn con nhỏ một chút, thấy cậu bé đang ngủ ngon lành, chỉ hôn nhẹ lên trán một cái rồi lui ra ngoài tránh cho cậu bé thức giấc.
Khi quay lại thư phòng, cô phát hiện Cố Hành Sâm đang ngồi ở trước máy vi tính nhìn cái gì đó, bộ dáng rất chú tâm.
Cô rón rén lại gần, lúc chỉ còn cách Computer mấy bước chân thì Cố Hành Sâm giống như có mắt sau lưng, lập tức khép lại Computer, sau đó xoay đầu lại nhìn cô.
Niệm Kiều cảm thấy sợ hãi, vẻ mặt anh lúc này thật sự rất quái dị, làm cho người ta một loại cảm giác kinh hãi.
Cô đứng nguyên tại chỗ, sững sờ nhìn anh thật lâu không dám bước tới.
Cố Hành Sâm thu lại suy nghĩ của mình, sắc mặt chuyển thành nhu hòa, đưa tay về phía cô, "Em tới đây ——"
Niệm Kiều ngoan ngoãn lại gần, khi anh ôm eo thuận thế đặt cô ngồi ở trên đùi anh,cô nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy anh? Sắc mặt anh vừa rồi có vẻ không tốt lắm."
Cố Hành Sâm thở dài một tiếng, càng thêm ôm sát cô, nhưng bản thân vẫn không chịu tiết lộ thêm một phần nào, "Không có gì."
Niệm Kiều biết anh không muốn nói cũng không muốn hỏi thêm, chỉ đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng anh, giống như lúc bình thường dỗ cho con ngủ, cứ như vậy dịu dàng kiên nhẫn, "Nếu như có chuyện không vui , nếu muốn nói có thể nói cho em nghe."
Cố Hành Sâm cười nhẹ, nâng mi mắt nhìn cô, "Đừng nghĩ linh tinh, thật sự là không có chuyện gì."
Niệm Kiều khẽ gật đầu một cái, ánh mắt không tự chủ lại lần nữa nhìn vào màn hình máy vi tính, mới vừa rồi—— cô có cảm giác nhìn thấy tên của mình ở trên máy tính, là cô tự sinh ra ảo giác sao? Hay là Cố Hành Sâm đang có chuyện gì giấu mình?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...