Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Niệm Kiều không biết nói gì, muốn cùng anh nói cho rõ ràng, nhưng vừa ngẩng đầu, anh đã đáp một nụ hôn nóng bỏng lên hai cánh môi của cô,chặn hết thảy những điều cô muốn nói.

Hôn sâu như vậy khiến cô hô hấp khó khăn, toàn thân như cũng không còn sức lực, cô chỉ còn biết bấu víu vào đầu vai của anh, như có như không đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt đó.

Sau một hồi thật lâu hôn dây dưa, Cố Hành Sâm mới chịu ngừng lại, ôm lấy cô thở dốc.

Cảm giác được bên dưới bụng của mình, một vật cứng của phần thân dưới người nào đó đang nổi dậy làm loạn, cả mặt Niệm Kiều bừng đỏ, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị âm thanh trầm thấp của anh cảnh cáo: “Đừng lộn xộn!”

Đúng là cô không còn dám động đậy nữa, ngộ nhỡ chọc giận anh hay cả “cậu bé của anh” cũng không khiến cô dễ chịu gì! Chuyện tối hôm qua nghĩ lại, trong lòng cô vẫn không khỏi rùng mình.

Vừa lẳng lặng ôm cô, vừa gắng hít sâu một hơi bên tai của cô, cuối cùng Cố Hành Sâm cũng đè xuống được “hỏa nóng” sôi trào trong lòng mình.

Một khi gặp được cô, mọi lý trí trong anh đều tan thành mây khói, tựa như một đứa trẻ cuồng nhiệt, mong muốn có thể ôm chặt lấy cơ thể cô, đem cơ thể cô nằm dưới bản thân của mình mà nghiền nát!

“Ngày mai cùng tôi trở về nhé?”

Toàn thân Niệm Kiều như chấn động, cùng anh trở về? Anh bị điên rồi sao?

Nàng không nói lời nào, chỉ muốn gạt tay anh ra, nhưng làm thế nào cũng không thể .

“Cố Hành Sâm, đừng làm ồn, Niên Niên đang ngủ, nếu ầm ĩ sẽ tỉnh lại!” Cô trừng nhìn anh, trong lòng có chút không chịu nổi sự quấy rối, cố chấp của anh.

“Ngày mai em cùng với tôi trở về nhà hay không? ” Anh một lần nữa lại hỏi cô, bộ dạng như thể sẽ bổ nhào vào, đem cô ăn sạch nếu như cô cất một tiếng cự tuyệt!

Tránh cho bản thân bị anh ăn sạch sành sanh, Niệm Kiều không thể không tỉnh táo thảo luận, “Cố Hành Sâm, đã qua nhiều năm rồi, Niên Niên đã có, bản thân tôi bây giờ cũng không thể giống như lúc trước, rất nhiều việc không thể không để ý. Từ trước đến giờ, anh đều là người lý trí, là người đã từng lý trí đến mức làm băng giá trái tim của tôi, vì vậy lúc này, cũng hi vọng giống như lúc trước, anh hãy buông tay đi, rõ ràng một chút, đừng dây dưa như thế này nữa, đối với ai trong hai chúng ta đều là không tốt, tôi không hi vọng Niên Niên lại phải đau lòng, anh hiểu không?”

Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng, trong trẻo như vậy của cô, Cố Hành Sâm có chút không thích ứng kịp, hai cánh tay đang đặt ở bên hông của cô không tự giác càng lúc càng dùng sức siết mạnh.

Niệm Kiều bị đau rên một tiếng, trong đôi mắt đẹp ánh lên lửa giận, vừa định đưa tay dùng sức đẩy anh ra, lại bị anh kéo vào trong lòng, bên tai vang lên âm thanh bất đắc dĩ của anh: “Ba năm trước, lúc đó không phải tôi đi kết hôn, lúc đó là tôi đi cứu ông nội, không phải là tôi mặc kệ sự sống chết của em, không phải là tôi không cần em nữa.”

“Cái… cái gì?” Niệm Kiều cho rằng mình nghe lầm, cả người dáng vẻ đều như có chút ngây ngây ngốc ngốc.

Mặc dù đã nghe anh nói qua anh không kết hôn, cô vẫn không tin. Nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy, lòng cô tràn đầy khiếp sợ!

Phải đi cứu ông nội? Không phải đi kết hôn? Rốt cuộc ba năm trước chuyện gì đã xảy ra?

Đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, Cố Hành Sâm dùng âm thanh trầm thấp đem chuyện ba năm trước kể lại một lần cho cô nghe.


Niệm Kiều nghe xong, chỉ cảm thấy ông trời trêu chọc nàng quá mức rồi! Nước mắt thi nhau chạy đua trên khuôn mặt kiều diễm của cô!

“Sao lại khóc vây?” Phản ứng như thế của cô cũng không giống với tưởng tượng của Cố Hành Sâm, hắn còn tưởng sau khi nghe xong lời giải thích rõ ràng, cô nhất định sẽ nhảy lên ôm chầm lầy hắn cơ!

Đều là bản thân mình ngày đó đang sốt, mơ mơ màng màng nằm mơ, trong giấc mơ, Cố Hành Sâm với vẻ mặt dữ tợn đang nói hận mình, cho nên cô mới bị mơ, thực làm cho nhầm lẫn như vậy.

Bỗng nhiên, cô nghĩ tới một việc, híp mắt hỏi: “Ừ, đúng rồi! Bằng vào bản lĩnh của chú, tại sao ba năm nay lại có thể không tìm thấy tôi?”

Ngẩn người, Cố Hành Sâm cũng không nghĩ tới phản ứng của cô nhanh như vậy, trái lại còn không thể ngờ cô quay sang hỏi vặn lại anh. Thôi xong anh rồi!

“Tại sao không trả lời tôi? Tại sao ba năm nay lại không đi tìm tôi? Tại sao đúng lúc này tìm được vậy?”

Hoàn toàn xoay chuyển tình thế, Niệm Kiều tiến một bước, người sau lại lui một bước, sắc mặt ngại ngùng như có ý né tránh.

Đột nhiên, Niệm Kiều nhanh nhẹn túm lấy vạt áo của Cố Hành Sâm, giọng nói đầy tức giận: “Để tôi trả lời giúp anh nhé! Căn bản anh không hề nghĩ muốn đi tìm tôi! Lần này chắc tìm thấy tôi chỉ là tình cờ đi! Sau đó, anh chỉ là nghĩ đến Niên Niên…., cho nên mới nghĩ tới việc muốn đưa tôi trở về! Cố Hành Sâm, anh thật đồi bại!

Dứt lời, cô hất tay anh, xoay người muốn vào phòng.

Sau lưng, hai cánh tay vòng qua, đem nàng ôm thật chặt, “Nói chuyện là bởi vì tôi muốn chịu trách nhiệm với em, ai nói cho em biết là tôi vì đứa trẻ mới chịu đi tìm em về?”

“Chẳng lẽ là sai sao? Nếu vẫn muốn tìm tôi về, tại sao lúc trước lại không tìm ra?” Niệm Kiều vẫn không buông tha, lúc này anh đang rất rối loạn, cô không ép chắc chắn anh không chịu nói ra sự thực.

Nhưng nếu đúng là anh chỉ vì đứa nhỏ kia thì cô thực sự muốn giết anh rồi!

“Nếu muốn đòi nợ, vậy hai chúng ta cùng nhau từ từ tính sổ…” Cố Hành Sâm buông giọng, lập tức kéo cả người cô quay trở lại, ánh mắt sắc bén uy hiếp lòng cô, “Nói cho tôi biết, người em yêu là tôi, hay là bóng dáng của tôi?”

“Niệm Kiều thở hốc vì kinh ngạc, khí thế lập tức mềm nhũn xuống, “Anh, anh biết được chuyện gì?”

Mặt mày Cố Hành Sâm hết sức khó coi, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì bóng dáng của tôi giống với Tần Mộ Bạch, cho nên ngày trước em mới quấn quýt bên tôi? Có phải vì thế em mới biến tôi thành người thay thế, đúng không? Thực ra, hắn mới chính là người em yêu, phải không?”

“Anh…, anh nói bậy! Nếu muốn, tôi đã yêu anh ấy rồi! Ba năm nay, tôi cũng sớm đã ở cùng một chỗ với anh ấy! Anh ấy cũng đã ngỏ lời cầu hôn tôi!” Niệm Kiều mặt đỏ bừng bừng, phản bác lại.

Cô không phủ nhận, lúc trước cô thực sự đem thứ tình cảm mình dành cho Tần Mộ Bạch gửi gắm sang anh, nhưng đến cuối cùng khi Mộ Bạch lại một lần nữa xuất hiện bên cô, cô mới đột nhiên phát hiện ra, thứ tình cảm gửi gắm đó dần dần cắm rễ, ngấm sâu trong đáy lòng cô là dành cho người khác, cô mới đột nhiên phát hiện ra người thực sự ở trong lòng cô là Cố Hành Sâm!

Cái bóng lưng kia vẫn ẩn sâu trong đáy lòng của cô, sau khi Cố Hành Sâm xuất hiện, bóng lưng đó cùng anh cứ thế dần dần hòa vào làm một, khiến bản thân cô vẫn không phân biệt được, người cứu mình lần phát sốt ngày đó rốt cuộc là Tần Mộ Bạch hay Cố Hành Sâm!


Cho nên, ngày đó cô có hỏi Cố Hành Sâm, hỏi anh có từng về nước hay không, nhưng anh lại phủ nhận!

“Em không thích Tần Mộ Bạch, vậy người em yêu là ai? Trong lòng em còn có người khác sao? Em lại xem tôi như ai nữa?” Cố Hành Sâm từng bước ép sát Niệm Kiều, cô rõ ràng không phải là đối thủ của anh!

“Cố Hành Sâm, anh cũng đừng coi thường người khác quá đáng như thế! Rõ ràng anh biết người tôi yêu là anh, sao còn cố tình nói lung tung như thế!”

Dường như lúc này, cô chỉ muốn khóc rống lên, cô yêu anh như vậy, biết mình mang thai đứa bé của anh, cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều mà sinh ra đứa bé đó!

Sinh ra đứa nhỏ lại sợ đứa nhỏ mang trên mình khuyết điểm, cô vừa lo lắng, vừa hoảng loạn, thiếu chút nữa mà giết chết Cố Cảnh Niên!

Sau đó, từ miệng Tần Mộ Bạch mà biết sự thật, cô bị dọa sợ hãi đến mức chân mềm nhũn ngay tại chỗ.

Một người phụ nữ nếu không phải yêu sâu sắc một người đàn ông thì làm sao lại có thể sinh con cho người đó? Làm sao có thể để hai người cùng huyết thống xảy ra tình huống như vậy?

Cô đúng là điên thật rồi, chỉ có bị điên mới yêu một cách mù quáng đến như thế!

Nhưng Cố Hành Sâm, tên khốn kiếp này lại có thế nói với cô như vậy!

Càng nghĩ lửa giận càng tăng, cô cứ thế điên cuồng đá anh,đấm anh, đánh anh, trong miệng không ngừng chửi rủa: “Anh đi chết đi! Trên thế giới này, anh đồ khốn nạn nhất! Anh chỉ biết bắt nạt tôi! Anh trêu chọc tôi, vứt bỏ tôi, hiện tại còn muốn cướp đi Niên Niên của tôi, tôi hận anh! Cố Hành Sâm, tôi hận anh!!!”

Cố Hành Sâm không chút nhúc nhích, tùy ý để cô đánh chửi, cho đến khi cả người cô mệt lả vì kiệt sức, anh mới tiến lên ôm cô, nhỏ giọng thì thào: “ừ, tôi là đồ khốn nạn, nhưng không cần phủ nhận là em yêu tôi!”

Nghe giọng điệu chắc chắn của anh, Niệm Kiều không khỏi khóc thầm, cảm thấy chính mình thật là ngốc!

Bản lĩnh thấu hiểu tâm tư người khác của con người này quá mức lợi hại, bản thân cô cũng vẫn không phải là đối thủ của anh!

Trên giường, Niệm Kiều biết bản thân không có sức chống lại ,chỉ biết tựa vào ngực anh, bàn tay bé nhỏ lại hung hăng bấm một cái bên hông anh, Cố Hành Sâm đau cũng chỉ nhíu nhíu đôi mày!

Giữ chặt khuôn mặt của cô, anh không biết phải làm sao, than nhẹ: “Làm sao lại có người ngốc như em cơ chứ?”

Niệm Kiều ngẩng đầu, hung hăng trừng đôi mắt tràn đầy lửa giận về phía anh, “Tôi là đứa ngốc ngếch, vẫn luôn là đứa ngốc như thế, hôm nay anh mới biết hay sao?”

Cố Hành Sâm ngay lập tức nghẹn lời, xem ra đối với đứa trẻ to xác này, anh cần phải áp dụng cách nói chuyện trực tiếp, nếu không có lẽ cả đời này, cô cũng vẫn không hiểu được tâm tư của anh.

“Em thực sự cho rằng tôi nhàn rỗi tới mức không có việc gì chạy đến Hoa Thành này để rồi vô tình gặp được em sao? Lại không có việc gì cũng đi đến Hồng Kông này quấy rối em sao? Vậy chứ cái đầu nhỏ bé này của em là dùng để làm gì hả? cả ngày em chỉ biết dùng nó để nghĩ tới những việc không đâu thôi!”


Niệm Kiều bị anh giáo huấn thì chỉ biết sửng sốt, sửng sốt, hơn nửa ngày, mới sợ hãi hỏi: “Vậy tôi có thể, có thể hiểu anh làm những việc đó là…đang quan tâm đến tôi hay không? Tôi có thể cho là không phải anh đang chơi đùa tôi đúng không?”

Đưa tay lau đi giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt của cô, Cố Hành Sâm chọc cô, “Ai chơi đùa với em? Em cho rằng bản thân mình là món đồ chơi tốt sao?”

Niệm Kiều nhe răng cắn lấy tay của anh cho đến khi để lại dấu răng mới chịu buông tha, tức giận nói: “Anh là tên rối loạn nhân cách như vậy, ai biết trong bụng anh nghĩ cái gì, cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi tâm tư của anh mà!”

“Cùng trở về nhà với anh đi, anh sẽ để cho em tìm hiểu từ từ tâm tư của anh!” Vuốt vuốt tóc của cô, Cố Hành Sâm nhỏ giọng thủ thỉ.

Lắc đầu, Niệm Kiều đưa mặt dán sát vào ngực của anh, thật lòng cảm thấy mình không có cơ hội thành công, “Cố Hành Sâm, có thể nghe được anh nói anh quan tâm em, bản thân em đã thực sự cảm thấy thỏa mãn, nhưng em không thể trở về cùng anh được, nếu mọi người đã cho rằng bản thân em là người đã chết, vậy cứ để cho em là người đã chết đi, trở về cũng chẳng thay đổi được cái gì nữa rồi, kỳ thật em cảm thấy như thế này cũng rất tốt.”

Nếu như gặp lại để rồi chỉ mang lại thương tổn cho nhau, vậy không bằng cứ cho nó là kỷ niệm để mà tưởng nhớ, ít nhất đây cũng là những kỉ niệm tốt đẹp!

Cứ thế quyến luyến lấy cô, Cố Hành Sâm không thể đồng ý với suy nghĩ cô đang có, “Tốt ở chỗ nào? Nhìn xem, hiện em trông như thế nào hả? Tại sao lại gầy đi nhiều vậy hả? Tốt đâu mà tốt? Còn có con nhỏ, ai cho phép nó thân mật, gần gũi với Tần Mộ Bạch như thế chứ? Tần Mộ Bạch cũng không phải là ba của thằng nhỏ mà!”

“Cố Hành Sâm, anh đang ghen đấy ah?” Niệm Kiều đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, ngay lập tức cười trộm đứng lên.

Sắc mặt Cố Hành Sâm cực kỳ mất tự nhiên, sau ho nhẹ một tiếng: “Anh chỉ đang nói sự thật thôi!”

“Được rồi, được rồi, em biết anh sẽ không chịu thừa nhận, trong lòng em biết cả rồi, ông anh khó chịu!” Niệm Kiều vỗ vỗ mặt của anh, xoay người muốn tắt đèn đi ngủ.

“Ông anh khó chịu?” Cố Hành Sâm đưa tay kéo cô bắt trở lại, đè ngay dưới thân, gân xanh nổi đầy trên trán, “Ai là ông anh khó chịu?”

“Anh…” Niệm Kiều cười đắc ý.

Một giây kế tiếp, Cố Hành Sâm trực tiếp đưa tay chọc lét trêu cô, Niệm Kiều sợ nhất cái này, cả người ngứa ngáy, vừa tránh vừa cười nắc nẻ không ngừng, “ha ha¬¬ __Cố, ha ha¬¬ __Cố, Cố, Hành, Sâm __ha ha ___đừng đùa nữa mà__”

“Còn nói anh khó chịu nữa thôi?” Bên môi Cố Hành Sâm thoảng một tia cười thoải mái, cảm giác như trút được gánh nặng trong đáy lòng.

Đồng thời, anh cũng nhận ra mình thực sự là người may mắn khi gặp được một người con gái như cô.

Cô yêu anh, yêu say đắm hết mình! Vì yêu, cô đã không so đo, tính toán rất nhiều chuyện, như đối với chuyện ba năm nay, anh đã không quan tâm, lo lắng cho hai mẹ con cô, nhưng khi biết sự thật xảy ra ba năm trước, cô liền sẵn sang tha thứ mọi lỗi lầm của anh!

Bản thân Cố Hành Sâm anh có tài đức gì, mà lại vinh hạnh được người con gái đó yêu đến chết đi sống lại như vậy?

Hai người vui vẻ ầm ĩ trong chốc lát, rốt cuộc Cố Hành Sâm vẫn quay trở về chủ đề chính, “Kiều nhi, ngày mai cùng anh trở về, hãy tin tưởng anh, anh sẽ không để cho bất kỳ ai gây thương tổn cho em và con.”

Một tiếng “Kiều nhi” kia làm toàn bộ xương cốt Niệm Kiều mềm yếu, cô bắt lấy tay anh, giữ chặt mười đầu ngón tay đó, giọng nói chần chừ: “Em không muốn Niên Niên bị tổn thương, không muốn người khác nhìn thằng bé với ánh mắt dị nghị!”

“Không tin anh sao?” Nâng mặt cô, Cố Hành Sâm nhíu mày hỏi nhỏ.

Niệm Kiều cắn cắn môi nhìn vào đôi mắt anh, trong đôi mắt đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy được một loại gì đó mang tên “cưng chiều”, khiến trong lòng cô mềm mại, giống như có anh, cô sẽ có được một chỗ dựa vững chắc.


Suy tư một lát, ngay sau đó cô kiên định gật đầu, ôm lấy cổ anh, đem cảm xúc sợ hãi trong đáy lòng áp chế mọt cách mạnh mẽ, “Em tin anh, ngày mai chúng ta cùng trở về!”

Cố Hành Sâm vỗ về tấm lưng của cô, cảm động khi cô luôn tin tưởng anh vô điều kiện.

Cô bé ngốc, anh nhất định sẽ không để em bị tổn thương khi quay trở về! Hãy tin anh!

¬¬¬¬Hôm sau, tại sân bay, quay đầu tìm kiếm xung quanh, Niệm Kiều cảm thấy có chút khó chịu khi vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tần Mộ Bạch,

Sau buổi tối ngày hôm qua, cô cũng chưa gặp lại Tần Mộ Bạch, điện thoại của anh cũng tắt máy. Thực ra, cô vốn muốn nói chuyện với Tần Mộ Bạch vì hôm nay cô sẽ cùng Hành Sâm quay lại thành phố G, nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng người đó cũng không thấy.

Cố Hành Sâm biết cô đang suy nghĩ điều gì, một tay ôm con nhỏ, một tay vỗ nhẹ vai cô, an ủi: “Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu!”

Niệm Kiều gật gật đầu, nhưng trước sau trong lòng cô vẫn không cảm thấy thoải mái.

Nghĩ lại ba năm qua, Tần Mộ Bạch đã hết lòng quan tâm chăm sóc cho hai mẹ con cô, rồi lại nghĩ tới những hành động, lời nói của bản thân, Niệm Kiều cô không tự giác mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nhưng cô thực sự rất yêu Cố Hành Sâm, tình yêu cô dành cho anh vượt qua cả sự tưởng tượng của chính bản thân, cô không biết rằng, hóa ra yêu một người lại có thể yêu say đắm như thế!

Tựa lên vai Cố Hành Sâm, giọng cô có chút mê man: “Cố Hành Sâm, em sợ mình quyết định sai lầm!”

Cảm giác giật mình, Cố Hành Sâm khẽ siết chặt vai cô như lo lắng cô sợ hãi mà lui bước bỏ trốn.

“Cảm giác tâm tư anh thay đổi, Niệm Kiều ngẩng lên nhìn anh, rồi một lát lại quay sang nhìn con trai trong tay anh, nở một nụ cười rạng rỡ nhất, “E nhất định sẽ cùng ở một nơi với hai người em yêu nhất! Không xa không rời.”

Cố Hành Sâm thầm cười, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, cuối cùng trong lòng cũng có một quyết định¬¬____

Có một số việc, anh sẽ nói cho cô biết khi trở lại thành phố G, anh sẽ giúp cô cảm thấy an lòng, sẽ hết sức cưng chiều cô nếu cả hai ở bên nhau.

“Mẹ, chú Tần đâu? Sao con không trông thấy chú Tần? Đột nhiên, Cố Cảnh Niên mở miệng hỏi, bộ dạng mếu máo như sắp khóc.

Niệm Kiều liền an ủi: “Chú Tần bận công việc, chúng ta về nhà trước đã nhé!”

“Nhưng con nhớ chú Tần, con muốn gặp chú Tần cơ” Cố Cảnh Niên cứ như vậy nói một cách tủi thân.

Cố Hành Sâm nhíu nhíu đôi mày, anh làm sao có thể chịu được khi con của mình lại mở miệng nói nhớ Tần Mộ Bạch cơ chứ?

Ánh mắt thản nhiên quét về phía Niệm Kiều, chỉ thấy người này rụt rụt cổ, đưa tay sang ôm lấy đứa nhỏ, “a…việc này…chúng ta lên máy bay thôi.”

Cố Hành Sâm môi mấp máy, chậm rãi đi theo.

Nhìn theo bóng dáng ba người, hai tay xuôi bên người Tần Mộ Bạch nắm chặt, cảm giác như chỉ có vậy mới ngăn được cảm giác đau đớn dâng trào nơi ngực trái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui