Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Sân bay quốc tế Hồng Kông, Niệm Kiều vừa tiến đến lối ra, lập tức nghe thấy giọng nói của con trai mình: "Mẹ ——"

Ngẩng đầu nhìn lại, thấy gương mặt quen thuộc của Cố Cảnh Niên, Niệm Kiều thiếu chút nữa khóc lên.

Bước nhanh về phía trước, từ trong tay Tần Mộ Bạch đón lấy Cố Cảnh Niên, ôm chặt lấy, lại có loại cảm giác mất mà được lại.

Tần Mộ Bạch nhìn sắc mặt cô thật không tốt, nhìn thấy cô ôm chặt Cố Cảnh Niên, đáy lòng không khỏi sinh nghi, hỏi: "Niệm Kiều, sao thế?"

Niệm Kiều không nói lời nào, hít sâu mấy cái, miễn cưỡng cười cười, "Đi thôi."

Nói xong, cô ôm Cố Cảnh Niên dẫn đầu đi ra ngoài sân bay, Tần Mộ Bạch cau mày nhìn bóng lưng cô.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Ai khi dễ mẹ sao?" Cố Cảnh Niên nhìn Niệm Kiều hồng hồng hốc mắt, đôi tay bám lấy cổ của cô, quan tâm hỏi.

Nghe con trai quan tâm, Niệm Kiều thoải mái cười một tiếng, "Không có, mẹ nhớ tới Niên Niên thôi, Niên Niên có nhớ mẹ không?"

Cố Cảnh Niên gật đầu mạnh, chu cái miệng nhỏ nhắn đến gần mặt Niệm Kiều hôn một cái, ngay sau đó nói: "con mỗi ngày đều nhớ mẹ a! Chú Mộ Bạch cũng rất nhớ mẹ nha!"

Niệm Kiều liền giật mình, có chút không tự nhiên nhìn Tần Mộ Bạch một cái, hắn ta chỉ thản nhiên cười một tiếng.

Niệm Kiều vội thu hồi ánh mắt của mình, Tần Mộ Bạch càng hiểu cô, cô càng cảm thấy áy náy trong lòng, giống như thiếu hắn mấy triệu vậy.

Đến khách sạn, Tần Mộ Bạch nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, liền kêu cô nghỉ ngơi trước, Cố Cảnh Niên cũng nghe không quấn lấy cô, ngoan ngoãn ở bên ngoài xem ti vi.

Khi cô tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã tối, Niệm Kiều nằm ở trên giường có chút giật mình.

Tối hôm qua bị Cố Hành Sâm ‘ hành hạ ’, cô vẫn không thể hận hắn. Ngược lại từ trong hành động của hắn cảm nhận thấy hắn đang hận cô.

Hắn hận cô ba năm trước kéo hắn xuống địa ngục lại rời đi sao? Hay là hận cô khi thấy cô có thái độ kháng cự khi gặp lại hắn?

Cô không hiểu, nếu ba năm trước hắn không đi tìm cô, tại sao lúc này lại tìm tới?


Hắn nói hắn không cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn, như vậy ba năm trước đây khi cô đang sốt hắn đã đi ra ngoài làm gì?

Đầu óc hỗn loạn, cô cảm thấy có chút đau, có chút bất an.

Hai tay chống ở trên ra giường ngồi dậy, cửa đột nhiên mở ra, ngay sau đó Tần Mộ Bạch nói: "Tỉnh chưa? Niên Niên đói bụng, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi."

Niệm Kiều sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp lại: "A, được, chờ em một chút."

Trong chốc lát, ba người quần áo chỉnh tề ra cửa.

Niệm Kiều bay tới Hongkong, Cố Cảnh Niên tựa hồ đặc biệt hưng phấn, một tay lôi kéo cô, một tay lôi kéo Tần Mộ Bạch, đi bộ cũng không yên, cứ nhảy nhót mãi , Niệm Kiều bất đắc dĩ cười cười.

Tần Mộ Bạch ngược lại lại thích cảm giác như thế, giống như là một nhà ba người cùng nhau đi ra ngoài, trong lòng thấy thật hạnh phúc.

Lúc bước lên xe, Niệm Kiều đột nhiên cảm thấy đằng xa có người nhìn mình, quay đầu nhìn một chút, lại không thấy ai cả.

Nhăn mũi, cô không để ý tới nữa, ôm Cố Cảnh Niên ngồi vào xe, đóng cửa xe.

Cố Hành Sâm nhìn chiếc xe kia chậm rãi lái xa tầm mắt của mình, trên mặt một mảnh đông lạnh.

Đứa trẻ kia………

Trước đó khi sai Tịch Tư Diệu điều tra Cố Niệm Kiều, chỉ tra xét chỗ làm cùng chỗ ở, cũng không có điều tra được đứa bé này.

Cố Hành Sâm không nghi ngờ đứa trẻ kia là con của mình, chỉ gương mặt đó cũng đủ để khiến cho hắn tin tưởng, đây là con của mình!

Chỉ là tối hôm qua, tại sao cô không nói với hắn? Chẳng lẽ cô đối với hắn vẫn còn hiểu lầm?

Khởi động xe, hắn đi theo.

Trong phòng ăn, Tần Mộ Bạch ôm Cố Cảnh Niên, Niệm Kiều ngồi ở đối diện hai người, nhìn một lớn một nhỏ đang nói nói đùa cười, trên mặt hết sức nhu hòa.


Từ xa nhìn lại, thật giống là người một nhà, thật là một bức tranh hài hòa, như vậy làm cho người ta hâm mộ!.

Cố Hành Sâm hạ cửa sổ xe xuống, tầm mắt xuyên thấu qua cửa kính sát đất nhìn thẳng vào nét mặt của Niệm Kiều, bàn tay nắm chặt lại!

Đáng chết! P0XK.

Cô cư nhiên ở trước mặt Tần Mộ Bạch cười dịu dàng như vậy, dịu dàng nói nhỏ, quả thật làm cho đàn ông sướng phát điên!

Cố Niệm Kiều, chẳng lẽ em không biết bộ dạng em như vậy rất mê người sao?

Nhất là ba năm sau, cô bỏ đi vẻ trẻ trung, thêm phần quyến rũ, kín kẽ thành thục mỹ, cười lên, làm cho người khác có loại cảm giác xinh đẹp tuyệt mĩ, người phụ nữ này —— quả thật chính là một vị độc dược!

Nhìn lại đứa trẻ kia, cùng Tần Mộ Bạch chung đụng thật tự nhiên, giống như là cha con!

Nhưng là gương mặt đó, lại giống Cố Hành Sâm vô cùng!

Cả người tràn đầy tức giận, Cố Hành Sâm lấy điện thoại di động ra gọi cho Niệm Kiều.

Tiếng chuông vang lên, Niệm Kiều lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, là số xa lạ, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ đến Cố Hành Sâm!

"Ai vậy?" Tần Mộ Bạch thấy cô hồi lâu không nhận điện thoại, không khỏi mở miệng hỏi cô.

Niệm Kiều giương mắt nhìn hắn một chút, nói: "Không biết, không biết ."

"Đã reo lâu như vậy mà không tắt chắc là có việc quan trọng. Em nghe đi xem là ai."

Niệm Kiều gật đầu, có chút co quắp nhận ——

"Là anh——"


Đơn giản hai chữ, âm thanh quen thuộc khiến tim cô phát run, truyền vào tai Niệm Kiều, cô chợt quay đầu tìm hắn!

"Tìm anh sao? Hãy nhìn vào phía đối diện sẽ thấy một chiếc xe màu đen." Cố Hành Sâm nhìn cô, tất cả động tác của cô nhét vào đáy mắt, thanh âm nhàn nhạt.

Niệm Kiều nhìn sang, cả người rõ ràng có chút ngốc trệ, người đàn ông này, làm việc hiệu suất thật nhanh!

Cô không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nói với Tần Mộ Bạch: "Em đi rửa tay chút."

Tần Mộ Bạch còn chưa kịp mở miệng hỏi gì, Niệm Kiều đã đứng dậy rời chỗ ngồi, nhanh chóng đi tới phòng rửa tay.

Đứng ở cửa phòng rửa tay, Niệm Kiều gọi lại cho Cố Hành Sâm, bên kia vừa nhấc máy cô liền tức giận hỏi: "Cố Hành Sâm, anh đến cùng muốn làm cái gì?"

Cố Hành Sâm cười nhẹ, "Không muốn làm cái gì, chính là cảm thấy đứa trẻ trong lòng Tần Mộ Bạch rất đáng yêu , anh có thể gặp nó một chút không?"

"Không thể!" Niệm Kiều kinh sợ âm thanh cự tuyệt, hắn thấy Niên Niên rồi sao?

Nếu như thấy được, như vậy cô nói gì đều là dư thừa, bất luận kẻ nào chỉ cần để ý một chút gương mặt của Cố Hành Sâm và gương mặt của Cố Cảnh Niên, cũng biết hai người nhất định là có liên hệ máu mủ! Quả thật chính là một khuôn mẫu tạc ra!

"Không thể sao? Vậy anh cần phải cẩn thận suy nghĩ, như thế nào mới có thể cùng đứa bé kia nói chuyện đây." Cố Hành Sâm tiếng nói thích ý, tựa hồ cũng không để ý tới việc Niệm Kiều cự tuyệt để hắn gặp con mình.

Niệm Kiều có chút phát run: "Cố Hành Sâm, anh trở về G thị đi, đừng ép em nữa, anh hãy coi như chưa từng thấy em, dù sao ba năm cũng qua rồi, anh coi như không tìm được em có được hay không?"

"Không thể nào!" Hắn cự tuyệt rất dứt khoát, một chút do dự cũng không có, ngay sau đó lại nói: "Anh sẽ trở về G thị, nhưng là em phải cùng anh trở về! Mặt khác, nếu như em không để cho anh gặp đứa bé kia, anh không ngại dùng phương pháp của mình để gặp nó, em có hiểu không?"

Niệm Kiều lưng tựa vào vách tường, đáy lòng một mảnh bi thương, cùng hắn trở về? Lấy thân phận gì trở về? Cố Niệm Kiều đã chết! Ba năm trước đây đã chết! Muốn gặp con trai cô sao? Nếu quan tâm tới đứa bé, TMD ba năm nay hắn chết ở xó xỉnh nào! Bây giờ nhìn đến đứa bé lại muốn gặp nó! Khi nó ngã bệnh, Cố Hành Sâm anh ở đâu?

Muốn khóc, lại cảm thấy khóc không đáng giá, giơ tay lên kìm nước mắt, cô vô lực lẩm bẩm: "Không có lý do để cho anh gặp nó cả, cũng không tìm được lý do trở về cùng anh, Cố Hành Sâm, cầu xin anh bỏ qua cho em có được hay không?"

Nghe thấy bên kia mang theo âm thanh nức nở, Cố Hành Sâm đột nhiên cảm thấy mình ép cô quá mạnh mẽ, lúc này nói muốn mang cô trở về G thị, chắc chắn là cô sẽ sợ hãi!

Dù sao ba năm cũng không trở về, năm đó sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, tất cả mọi người đều cho là cô đã chết!

Hắn dịu dàng nói: "Anh nói rồi sẽ không bỏ qua cho em, anh cũng không có kết hôn, cho em năm phút đồng hồ ra ngoài nghe anh giải thích, nếu không —— anh liền trói lại em cùng con mang về, có tin hay không?"

Lời của hắn cứng rắn phát ra , Niệm Kiều vội cúp điện thoại, tựa hồ mang theo tức giận vô cùng!


Nhưng là Cố Hành Sâm lại hơi nhếch khóe môi không tiếng động nở nụ cười, tính tính cô hoàn toàn không thay đổi, mặc dù hắn thỏa hiệp, nhưng là cô sẽ không để cho hắn thống khoái, cô sẽ cho hắn biết, cô là bất đắc dĩ !

Quả nhiên, năm phút đồng hồ sau Niệm Kiều ôm Cố Cảnh Niên đi ra, mà Tần Mộ Bạch lại một mình đóng xe rời đi, cũng không biết Niệm Kiều cùng hắn nói cái gì.

Nhìn cô cùng hài tử càng ngày càng gần, nhịp tim Cố Hành Sâm ngày càng đập mạnh,trong lòng cảm thấy kích động!

Niệm Kiều lên xe, đem cửa xe đóng sập lại, quay đầu nhìn chằm chằm hắn, "Thấy được chưa, thấy được rồi anh có thể trở về G thị đi?"

Cố Hành Sâm nhíu mày, cái bộ dáng này, tương đối giống như ba năm trước đây!

Hắn không nói, đem tất cả cửa xe khóa lại, sau đó khởi động xe!

Niệm Kiều quả thật muốn tức chết, trong ngực con trai lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô, "Mẹ, chú này là ai vậy?"

Cô sửng sốt, Cố Hành Sâm hỏi Cố Cảnh Niên ai? Này thật đúng là có chút khó khăn để giới thiệu!

Giương mắt liếc người nào đó một cái, thấy hắn gò má căng thẳng, dường như cũng có chút khẩn trương nghe cô giới thiệu với con về hắn?

Sờ đầu Cố Cảnh Niên, cô nhỏ giọng nói: "Cái này a, mẹ cũng không biết hắn là ai đây? Nếu không ngươi hỏi chú đi?"

Cố Cảnh Niên lập tức xoay đầu lại, trong đôi mắt to tràn đầy tò mò, hắn hỏi Cố Hành Sâm: "Chú,cháu nên gọi chú là gì đây?"

Cố Hành Sâm khóe miệng rụt rụt, giương mắt có chút buồn bã nhìn Niệm Kiều, cô gái nhỏ này thật là xấu! Cư nhiên đem vấn đề này ném cho hắn!

"Em không giúp anh giới thiệu một chút sao?" Hắn khẽ nhăn lại mày tâm, có chút bất đắc dĩ nói với Niệm Kiều.

Niệm Kiều nhếch mày, thanh âm miễn cưỡng, "Cố tiên sinh, tôi thật sự là không biết làm sao giới thiệu anh, bảo Niên Niên gọi anh là chú sao?."

Mặt Cố Hành Sâm lập tức đen lại, Cố Cảnh Niên lại khanh khách cười không ngừng, ngay sau đó đưa tay nhỏ bé vỗ vỗ vai Cố Hành Sâm, rất là khí phách nói: "Chú, thật ra thì chú không phải già đâu!"

Cố Hành Sâm nâng trán, thật là tiểu quỷ, chỉ là nghe được con trai nói mình không già, hắn ngược lại vui mừng, hỏi ngược lại hắn: "Cháu tên là Niên Niên? Tên đầy đủ là cái gì?"

"Cố Cảnh Niên ạ!"

Cố Hành Sâm: ". . . . . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui