Trên đường đi về nhà Đinh Việt Nhiên có ghé qua tiệm bánh 24h mua cho cô một cái bánh nhân kem , nhìn thôi đã muốn chảy nước miếng ròng ròng rồi .
Trong tay Niệm Kiều còn đang cầm cái bánh thì bị ánh mắt âm lãnh của Cố Hành Sâm nhìn lạnh lùng , làm cô sợ hãi suýt nữa rớt cái bánh khỏi tay
Niệm Kiều hít thở sâu mấy lần , mới hỏi :"Sao chú lại ở đây ?!"
Nghe cô hỏi như thế , Cố Hành Sâm quay ngược liếc nhìn đồng hồ , trên mặt căng thẳng lạnh lùng như băng . Hắn đứng lên từng bước một hướng phía Niệm Kiều
Ban đầu cô còn trấn định được bản thân , nhưng khi hắn sắp tới gần mình , cô càng trở nên luống cuống , bước chân kiểm soát không được mà tự động lui về phía sau.
"Cố Hành Sâm , chú bị sao vậy ?!" Cô trợn to hai mắt , giống như con thỏ nhỏ bị hù dọa , hai tay bất giác để sau lưng
Cố Hành Sâm không nói lời nào , tiếp tục tới gần
Niệm Kiều nhanh chóng bước lùi về phía khung cửa , lưng dính sát ở trên đó , trái tim ớn lạnh , trên mặt cau mày lại :"Cố Hành Sâm , rốt cuộc chú muốn làm gì ?! Đừng tới đây nữa !"
Cô sợ hãi nhìn bộ dạng hắn , tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống cô !
Cố Hành Sâm bỏ ngoài tai câu hỏi của Niệm Kiều , vẫn tiến đến như cũ . Khoảng cách chỉ còn một bước chân , hắn cuối cùng cũng dừng lại . Hai cánh tay của Cố Hành Sâm chống trên cánh cửa , đem Niệm Kiều cả người bao phủ trong phạm vi gần nhất , tầm mắt di chuyển thấp xuống , môi mỏng nhấc lên "Sớm như vậy đã trở lại rồi sao ?! Chỉ mới mười giờ rưỡi hơn thôi , sao cháu không chờ đến sáng hẵng về ?!"
Vẻ mặt cô hoảng sợ biến chuyển hoài nghi , cái bộ dáng này. . . . . . Có phải là mùi vị của sự ghen tuông ?!
"Nói chuyện !"
Sự trầm mặc của cô khiến Cố Hành Sâm bộc phát nổi giận , lại nhớ tới hình ảnh ôm hôn của cô cùng Đinh Việt Nhiên ở bãi đậu xe , hắn quả thật muốn giết người !
Cằm bị hắn dùng sức bóp chặt , Niệm Kiều bất đắc dĩ ngửa đầu ra sau "Chuyện đó mắc mớ gì tới chú , là do chú tự nói không quan tâm đến tôi"
"Cháu còn lý luận ?!" Cố Hành Sâm nghiến răng , tay lần nữa dùng lực
"Cố Hành Sâm , chú là tên khốn kiếp ! Làm đau tôi !" Niệm Kiều quát nhẹ . Cứ thế này , cằm cô sẽ bầm đen mất
Tiếng kêu đau đớn của Niệm Kiều làm Cố Hành Sâm khẽ thu sức lực trên tay , nhìn môi cô chăm chú , ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Một giây sau cả người Niệm Kiều đã bị hắn lôi vào phòng tắm , ngay sau đó dùng một chiếc khăn lông đặt lên môi cô
"Ư. . . . . . Cố , Cố Hành Sâm . Chú , chú là . . . . . . gì vậy ?! Đau. . . . . ."
Niệm Kiều vừa tránh vừa mở miệng hỏi , người đàn ông này có bệnh à ?! Tự dưng dùng khăn lông lau môi cô , làm cô muốn rách cả da !
Cố Hành Sâm đưa khăn lông trong tay ném một cái , hừ lạnh "Lớn như vậy rồi , ăn đồ xong còn không biết lau miệng sạch sẽ ?! Miệng cháu dính đầy bơ !"
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Ầy ! Khi ở trên xe đúng là cô ăn đến mấy cái bánh kem lận , nhưng rõ ràng lúc xuống xe cô đã soi gương rất kỹ còn gì , sao có thể để sót lại trên khóe miệng nhỉ !
Cử chỉ mới vừa rồi của hắn ——
Hay là đang giận mình cùng Đinh Việt Nhiên hôn nhau ư ?! Đinh Việt Nhiên từng nói chú ấy đang quan tâm mình , là thật sao ?!
Thật ra mỗi khi mình và người con trai khác thân mật , chú ấy hình như rất lạ !
Đáy lòng Niệm Kiều vui sướng khôn cùng , còn chưa kịp mở miệng hỏi , liền bị Cố Hành Sâm nói một câu gần như đánh ngã ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...