Cố Niệm Kiều tức điên lên , cơm tối cũng không thèm xuống ăn , một mình buồn bực ở trong phòng xem ti vi.
Ở Cố gia , đừng nói là Liễu Nhứ Mi , những người giúp việc kia đều không xem cô là cô chủ . Cô có ăn cơm hay không , cũng chẳng có ai quan tâm . Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến trong lòng cô phiền muộn . Sau khi tắt ti vi , Niệm Kiều hung hăng quẳng hộp điều khiển ném vào trên ghế salon
Cầm túi xách thật nhanh xuống lầu , lướt ngang qua phòng ăn , Liễu Nhứ Mi thấy thế , cáu kỉnh gọi :"Cố Niệm Kiều , đi đâu đấy !"
Cô đương nhiên không thèm nghe , bước nhanh chạy ra khỏi Cố gia
Ánh mắt Cố Hành Sâm nhàn nhạt hướng cửa liếc mắt nhìn , không lên tiếng , tiếp tục ăn cơm
Cái con bé này , tính cách thật cứng đầu
Ăn cơm xong , hắn cùng Liễu Nhứ Mi đi lên lầu , nhìn người đang an tĩnh trên giường , không nói được một lời
Vài năm trước đây , khi Cố Dược Diên thoát khỏi tai nạn xe hơi , giờ đây đã biến thành người sống thực vật , sinh mạng vẫn phải dựa vào các loại thuốc để duy trì
Cố Hành Sâm tiến lên nhìn một chút , nhẹ nhàng kêu một tiếng :"Anh trai ?!"
Cố Dược Diên dĩ nhiên không trả lời , Liễu Nhứ Mi đứng sau lưng thở dài :"Mỗi ngày tôi đều nói chuyện cùng anh ấy , nhưng chưa từng có kỳ tích xuất hiện"
Cố Hành Sâm vẫn như cũ , sắc mặt nhàn nhạt , quay đầu lại nói :"Anh tôi không muốn trong nhà xảy ra bất hòa , chị dâu cũng phải bao dung một tí , đừng nên so đo với Niệm Kiều"
Liễu Nhứ Mi sắc mặt đột nhiên trầm xuống , nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm , lạnh lùng nói :"Con bé chết tiệt kia không biết thẹn , cư nhiên câu dẫn giáo sư của mình ! Tôi không thể giáo huấn nó hay sao ?!"
Cố Hành Sâm không nói nữa, quay đầu nhìn Cố Dược Diên lần nữa , sau đó ra khỏi phòng
Đến nửa đêm thì hắn giật mình thức giấc bởi tiếng nói bên ngoài , hắn lấy bộ y phục đi ra
Vừa tới cửa cầu thang , liền nghe Liễu Nhứ Mi cực kỳ tức giận rống :"Nó có thế nào thì không ai thèm quan tâm , chết luôn ở bên ngoài càng tốt , đừng gọi điện thoại cho Cố gia nữa !"
Mi tâm khẽ nhăn , hắn đi xuống lầu hỏi :"Chị dâu , là điện thoại của ai ?!"
Liễu Nhứ Mi vẫn còn nổi nóng , cắn răng nghiến lợi nói :"Còn ai ngoài đứa bé hư hỏng kia ?! Đêm hôm khuya khoắt , say xỉn ở quán bar , còn dám kêu bạn gọi điện thoại về , quả thật không biết sợ là gì !"
Cố Hành Sâm sắc mặt lãnh đạm , không nhìn ra giận dữ :"Ở quán bar nào ?!"
Liễu Nhứ Mi nhìn hắn , giọng điệu kinh ngạc :"Chú à , đừng nói là chú muốn mang nó về ?! Để cho nó chết bên ngoài cũng tốt !"
"Tôi hỏi chị , con bé đang ở quán bar nào ?!" Cố Hành Sâm lặp lại , ánh mắt trở nên bén nhọn
Liễu Nhứ Mi mở miệng là chửi Niệm Kiều tiểu tiện nhân , lại còn muốn để con bé ở bên ngoài , thật chẳng đáng làm bà chủ của Cố gia ! Khó trách tại sao cha lại không yên lòng cho chị dâu cai quản
Nghe được giọng nói kiên định của Cố Hành Sâm , Liễu Nhứ Mi ngượng ngùng trả lời :"Nghe đâu đang ở quán bar Thẩm Điều"
Tiếng nói vừa ngừng , Cố Hành Sâm liền quay người lên lầu . Trong chốc lát hắn đã ăn mặc chỉnh tề , cầm chìa khóa xe ra ra cửa . Liễu Nhứ Mi giận đến nghiến răng
Cố Hành Sâm cho xe chạy tới Thẩm Điều , thì thấy bóng dáng của Cố Niệm Kiều đang đi ra . Con bé uống quá nhiều , nhìn bước chân nó lảo đảo , lại còn vừa đi vừa buồn nôn
Hắn nhanh chóng xuống xe đi về phía cô , ngay lúc cô sắp vấp ngã thì hắn nắm được cánh tay cô , ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu
Đầu óc Cố Niệm Kiều đang mơ mơ màng màng , còn cho là bạn tốt đỡ mình , vẫy tay nói :"Không có sao , tớ không có say , Manh Manh cậu về nhà trước đi , tự tớ có thể về"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...