Thời điểm sắp đến giờ cơm chiều, Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều lại đến phòng bệnh của Tần Mộ Bạch một lần nữa, Tần Dĩnh còn trông coi ở nơi đó, thấy hai người, vẻ mặt nhàn nhạt, không thể nói hoan nghênh.
"Cố tiên sinh, hai người trở về đi thôi, Mộ Bạch ở đây có tôi là được rồi."
Cố Hành Sâm khẽ gật đầu, "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Sau đó, hắn liền ôm lấy Niệm Kiều xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Cố Hành Sâm, em rất lo lắng cho Mộ Bạch."
"Anh hiểu."
"Em không nói câu nào như vậy, em cảm thấy không được tốt lắm. . . . . ."
"Em cùng bà ta cái gì nên nói đã nói rồi."
Niệm Kiều đột nhiên ngẩng đầu, bước chân cũng ngừng lại, nhìn Cố Hành Sâm, chần chờ hỏi: "Anh có phải hay không. . . . . . Biết cái gì?"
Mình không có nói với hắn mình đã ứng Tần Dĩnh gả cho Tần Mộ Bạch, nhưng bộ dáng hắn bây giờ, rõ ràng là đã biết cái gì!
Cố Hành Sâm con mắt sắc thâm trầm, nhìn cô, "Em biết, anh cũng biết, em không biết, anh cũng biết rõ, em không muốn anh biết, anh lại hiểu rõ."
Niệm Kiều thở dốc vì kinh ngạc, hắn đã đầy đủ nói ra ý tứ của hắn! Hắn thật cái gì cũng biết!
"Anh, anh làm sao mà biết?" Trên mặt cô có chút trở nên khó coi, cả người cũng cứng ngắc .
Hắn biết mình đáp ứng gả cho Tần Mộ Bạch, vậy hắn có tức giận hay không? Có thể hay không đối với mình rất thất vọng?
"Anh biết rõ cái gì?" Cố Hành Sâm chợt cau mày lại, không hiểu hỏi ngược lại cô.
Niệm Kiều hồ đồ, hắn mới vừa rõ ràng là một bộ ‘anh cái gì cũng biết’, nhưng bây giờ, hắn lại tỏ vẻ như cái gì cũng không biết, rốt cuộc là biết hay là chưa biết?
Như vậy, mình có nên nói ra hay không?
Nếu như hắn không biết, mình nói, chẳng phải là không đánh đã khai?
Nếu như hắn biết, mình lại không nói, vậy vạn nhất hắn tức giận làm thế nào?
Trong lòng rối như tơ vò, cô cúi đầu không nhìn hắn nữa.
Cố Hành Sâm trong mắt cực nhanh xẹt qua một tia sáng, dắt tay của cô hướng thang máy đi tới, cũng không quay đầu lại nói: "Đừng nghĩ lung tung nữa, em trở về chăm sóc cho con trai là tốt rồi."
Niệm Kiều cúi đầu đi theo sau lưng hắn, không nói một lời.
Trở lại biệt thự, vừa đúng lúc ăn cơm tối, Cố Cảnh Niên vừa nhìn thấy Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm đi tới, lập tức từ trên ghế trượt xuống, chạy tới.
Niệm Kiều ngồi xổm người xuống, muốn ôm lấy con, lại xém chút nữa bị con xô ngã.
Cố Hành Sâm tự phía sau cô đỡ cô, bất đắc dĩ nhìn cô cười.
Cố Cảnh Niên cũng cười lên ha hả, ôm cổ của Niệm Kiều không buông tay: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Là bởi vì chưa ăn cơm cho nên không có hơi sức ôm lấy Cảnh Niên sao?"
Niệm Kiều nhéo chóp mũi hắn, tức giận nói: "Không phải bởi vì mẹ chưa ăn cơm không có hơi sức, mà là do cái con heo béo ú này càng ngày càng nặng, mẹ sắp ôm không nổi rồi."
Cố Cảnh Niên hừ một tiếng, lập tức quay sang ôm Cố Hành Sâm vùi đầu vào lồng ngực hắn, "Mẹ ngươi là người xấu, mẹ nói con là con heo béo, con không muốn mẹ ôm nữa!"
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Cố Hành Sâm mím môi cười nhẹ, ôm con trai đi về phía bàn ăn.
Niệm Kiều gãi gãi đầu, cũng vội vàng đi theo.
"Cha mẹ, hai người thế nào mà cả ngày đều không ở nhà? Một mình con ở chỗ này, thật nhàm chán."
Ngồi xuống, Cố Cảnh Niên lập tức uất ức bắt đầu oán trách.
Niệm Kiều quay đầu nhìn Cố Hành Sâm một cái, cô cũng muốn biết, hắn sáng sớm đi ra ngoài làm cái gì?
Vậy mà người khác vẫn cúi đầu ăn cơm, ngẩng đầu nhìn đến người phụ nữ cùng con trai đang nhìn mình cằm chằm, nhất thời cau mày, “ Chưa nhìn anh đã sao?"
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Cố Cảnh Niên: ". . . . . ."
Chỉ là Niệm Kiều cũng hiểu, xem ra hắn là không muốn nói mình buổi sáng đã làm gì.
Cố Cảnh Niên chọc chọc cơm trong chén, âm thầm lầm bầm: "Lần sau nếu còn để một mình mình bỏ ở nhà, ta liền không chừa phần cơm cho hai người!"
Niệm Kiều hì hì một tiếng bật cười, thiếu chút nữa đem cơm trong miệng phun ra, quay đầu nhìn Hành Sâm, phát hiện mặt hắn cũng đang kinh hãi.
Hắn còn tưởng rằng, sau này mình nếu là mình làm thế, Niệm Kiều sẽ nói như vậy, kết quả lại là con trai uy hiếp như vậy, còn là uy hiếp hắn và Niệm Kiều!
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Kết quả Cố Cảnh Niên không biết mình đang nói một mình, từ lúc bắt đầu ăn cơm đến hết bữa cơm tối, một mực nói lảm nhảm, đến cuối cùng Niệm Kiều thật sự là nghe không nổi nữa.
"Cảnh Niên, có thể ăn xong cơm tối mới kể tiếp tục tội chúng ta được không?"
Cố Cảnh Niên lập tức buông chén đũa xuống, hết sức nghiêm túc nhìn tới trước Niệm Kiều, "Mẹ, mẹ phải biết, con lúc ăn cơm không nói chuyện với mẹ cùng cha, sẽ không có cơ hội khác!"
"À? Tại sao?" Niệm Kiều không hiểu.
Cố Cảnh Niên hết sức khinh bỉ nhìn Niệm Kiều một cái, sau đó dùng ánh mắt khi dễ hơn nhìn Cố Hành Sâm một cái, ngay sau đó nói: "Kể từ khi cha cùng mẹ hòa giải, con luôn bị xem nhẹ, không đúng, là không được nhìn đến! Hai người luôn luôn ở chung một chỗ anh an hem em, ném con ra một chỗ, sớm biết cũng không để cho mẹ cùng cha hòa giải rồi !"
Nhìn hắn tức giận nói xong đoạn văn này, Cố Hành Sâm chỉ có cảm giác sau lưng mình đều chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đứa con trai này, là một quả bom hẹn giờ a! Lúc nào thì đem hắn nổ bay cũng không biết!
Ăn cơm, Niệm Kiều ở phòng của Cố Cảnh Niên ngây người một hồi lâu, đến gần mười một giờ đêm mới ra ngoài, sau đó mới trở về phòng.
Cố Hành Sâm tựa người vào thành giường, Bản Bút Ký (sổ ghi chép) đặt ở trên đùi, tựa hồ là đang nhìn cái gì đó.
Thấy Niệm Kiều đi vào, hắn khép lại Bản Bút Ký để qua một bên, hướng cô giang hai cánh tay.
Niệm Kiều khóe miệng kéo lên, đi tới bên cạnh hắn nửa nằm xuống, dựa vào trong ngực hắn, thanh âm miễn cưỡng hỏi: "Mới vừa rồi xem cái gì vậy?"
Cố Hành Sâm không đáp, chỉ là vỗ nhẹ lưng của cô, tựa hồ là hi vọng cô đi ngủ sớm một chút .
Niệm Kiều hướng chỗ sâu trong ngực hắn dụi đầu , "Cố Hành Sâm, em thiếu chút nữa đã quên, hôm nay ở bệnh viện em đã gặp được Manh Manh cùng Lạc Quân Việt, bọn họ bay tới Italy từ khi nào?"
Cố Hành Sâm cười ra tiếng, "Anh còn tưởng rằng thần kinh của em bị rối loạn, cho là mình vẫn đang ở thành phố G."
" Thần kinh của anh mới bị rối loạn!" Niệm Kiều một cái tát vỗ vào bộ ngực hắn, "Em lúc ấy bị dọa sợ, cho nên mới không kịp có phản ứng, sau khi Manh Manh bọn họ rời đi em mới nghĩ tới, chúng ta đến Italy, làm sao mà bọn họ biết ."
Cố Hành Sâm lắc đầu "Lạc Quân Việt mang cô ấy tới bên này an thai."
"An thai?" Niệm Kiều cọ một cái ngồi dậy, trợn to hai mắt.
Suy nghĩ trong chốc lát, cô cau mày hỏi Cố Hành Sâm, "Làm sao anh biết Manh Manh mang thai?"
Cố Hành Sâm đầu đầy hắc tuyến, chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng An Manh Manh không phải là của Cố Hành Sâm hắn, thì Cố Hành Sâm hắn không thể biết An Manh Manh mang thai đúng không?
Niệm Kiều nhìn hắn sắc mặt không đúng, ha ha cười ngây ngô hai tiếng, sau đó lấy lòng hỏi: "Anh liền nói cho em biết nha, làm sao anh biết Manh Manh mang thai, là Lạc Quân Việt nói cho anh sao?"
"Không phải, là Hi Nghiêu."
Cha mẹ của An Manh Manh vẫn không chấp nhận Lạc Quân Việt, sau khi biết An Manh Manh mang thai, càng thêm buộc cô bỏ đi đứa bé, Lạc Quân Việt không thể làm gì khác hơn là mang cô đến Italy để an thai.
"Ai, cũng không biết cha mẹ Manh Manh lúc nào thì mới có thể tiếp nhận Lạc Quân Việt, em thật sự là nghĩ không thông, Lạc Quân Việt rất tốt a, tại sao cha mẹ của cô ấy không chấp nhận đây?" Niệm Kiều ngẩng đầu lên, bộ mặt nghi hoặc.
Cố Hành Sâm chạm khẽ môi của cô, sau đó nhét cô vào trong chăn, "Được rồi, được rồi, cha mẹ An gia không chấp nhận Lạc Quân Việt, tự nhiên có lý do của bọn họ, em cũng không cần quản, hiện tại thì nên đi ngủ thôi."
Niệm Kiều một phát bắt được tay Cố Hành Sâm, bén nhạy hỏi: "Cố Hành Sâm, anh có phải biết lý do cha mẹ Manh Manh tại sao không chấp nhận Lạc Quân Việt hay không?"
Cố Hành Sâm ngẩn ra, không nghĩ tới cô làm sao lại đột nhiên trở nên nhạy cảm như vậy, lập tức đã bắt được trọng điểm!
Hắn thật sự là biết cha mẹ An Manh Manh tại sao không chấp nhận Lạc Quân Việt, dĩ nhiên, trừ hắn ra, còn có An Hi Nghiêu cũng biết, bản thân Lạc Quân Việt thì càng biết!
Đoán chừng hiện tại, chỉ có bản thân An Manh Manh là không biết, tại sao Lạc Quân Việt một người như vậy, cha mẹ của mình vẫn không chịu tiếp nhận!
Chân tướng như vậy, đối với hai người yêu nhau mà nói, thực sự quá tàn nhẫn!
"Có một số việc, em không nên biết thì tốt hơn, đừng hỏi, ngủ đi được không?"
Niệm Kiều bĩu môi, cả người hệt như bạch tuộc quấn ở trên người Cố Hành Sâm, bắt đầu làm nũng: "Cố Hành Sâm anh mau nói cho em biết nha, tại sao cha mẹ của Manh Manh lại không chấp nhận Lạc Quân Việt? Chẳng lẽ là bởi vì Lạc Quân Việt cũng giống như anh, cùng xã hội đen có quan hệ?"
Cố Hành Sâm nghiêng người nhìn cô, người giống như bọn hắn, cho dù không liên quan đến xã hội đen, cũng cùng người trong giới xã hội đen không tránh khỏi có quan hệ, nếu không, như thế nào trên thương trường có thể đứng vững được thuận lợi?
"Đó là bởi vì, gia thế Lạc Quân Việt so ra kém Manh Manh?" Niệm Kiều lại đoán.
" Giá trị con người Lạc Quân Việt so với anh cùng Hi Nghiêu, cũng không kém bao nhiêu."
"Vậy thì vì cái gì?"
Cố Hành Sâm sắc mặt trở nên bất đắc dĩ, "Em a, thật là là quá hiếu kỳ rồi đấy."
"Nói đi, nói đi, rốt cuộc nguyên nhân là cái gì?"
"Là do ân oán của đời trước."
"À?" Niệm Kiều sững sờ, hắn không phải nói ra năm chữ rồi đuổi mình đi chứ.
Chỉ là, cô thật sự chính là đã đoán đúng!
Cố Hành Sâm nói xong này năm chữ này, liền ôm cô bắt đầu ngủ, bất luận cô nói gì đều không trả lời nữa.
Niệm Kiều bất đắc dĩ, cũng đành phải ngủ.
Với lại hôm nay thật sự là mệt mỏi, Niệm Kiều trong chốc lát liền ngủ mất rồi, mà người đàn ông đang ôm cô, cũng đang nàng ngủ, đột nhiên con mắt mở ra.
Cúi đầu nhìn qua người nằn trong ngực của mình, hắn rón rén xuống giường, thay xong quần áo ra cửa.
"Thiên Kình, tôi hiện tại lên đường, mười lăm phút sau đến."
"Ừ, Hi Nghiêu đã đến."
Chiếc xe màu đen ở dưới màn đêm bay nhanh, cửa sổ xe chiếu ra gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông, mang theo sát khí nồng đậm.
————
Rạng sáng, Niệm Kiều bị cơn ác mộng làm tỉnh lại, lật người muốn dựa đầu vào lồng ngực Cố Hành Sâm, lại phát hiện, bên gối rỗng tuếch.
Cô hoảng hốt mở mắt, cho là mình vẫn còn trong mộng cảnh, nhéo cánh tay của mình, rất đau!
Chợt ngồi dậy, trong lòng cô có loại cảm giác mãnh liệt bất an!
Mới vừa cô gặp ác mộng, chính là nằm mơ thấy Cố Hành Sâm đã xảy ra chuyện!
Mà bây giờ, Cố Hành Sâm không có ở đây bên cạnh, hắn đã đi đâu rồi ?
Quay đầu đi tìm điện thoại di động, gọi cho Cố Hành Sâm, lại truyền đến thanh âm nhắc nhở tắt máy!
Niệm Kiều hốt hoảng không dứt, không để ý tới mang giày vào liền chạy ra khỏi gian phòng tìm Cố Hành Sâm.
Nhưng là, cả phòng cũng tìm hết một lần, vẫn không tìm thấy người!
Đứng ở trong phòng ngủ trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như một tờ giấy, trong con ngươi cũng là hoảng sợ bất an.
Cố Hành Sâm, anh tốt nhất không được có chuyện gì cho em! Nếu không, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!
——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...