Có tiếng súng ở bên tai nổ tung, Niệm Kiều trừng lớn con mắt, mặt trắng bệch ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Tần Mộ Bạch vẫn đang cười, "Thật tốt, em không có sao."
Thời gian dường như dừng lại, Niệm Kiều nhìn Tần Mộ Bạch chậm rãi nhắm mắt lại, ngã xuống trên người mình.
"Mộ Bạch ——"
Một tiếng tiếng kêu thê thảm phá vỡ yên tĩnh, khắp thế giới cũng rối loạn. . . . . .
Tần Dĩnh chẳng biết lúc nào lại nhô ra, nhìn Tần Mộ Bạch trong ngực Niệm Kiều bị thương nặng đã hôn mê, cả người bà cũng đung đưa, giống như một giây kế tiếp sẽ gục ngã.
"Mộ Bạch. . . . . . Mộ Bạch. . . . . ." Bà run rẩy kêu tên Tần Mộ Bạch, từng bước từng bước tiến lên.
Sau đó, bà chợt đưa tay, đem Tần Mộ Bạch từ trong tay Niệm Kiều đoạt lấy.
Niệm Kiều kinh hãi, "Dì Tần, Mộ Bạch bị thương, đừng động vào anh ấy."
Tần Dĩnh chỉ nhìn cô, tức giận nhìn, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô!
Niệm Kiều có chút sợ, nhưng là cô biết rõ, hiện tại chuyện quan trọng nhất là đưa Tần Mộ Bạch đi bệnh viện, nếu không tánh mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
" Dì Tần, trước đưa Mộ Bạch đi bệnh viện, nếu như Dì đối với cháu có tức giận gì, đợi đến bệnh viện lại nói được không?" Niệm Kiều gấp gáp, lại cũng chỉ có thể nói lời khuyên giải.
Tần Dĩnh cúi đầu nhìn qua Tần Mộ Bạch một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, sau đó gật đầu.
Xe một đường chạy bay nhanh đến bệnh viện, Bác sĩ, y tá cũng đã vào vị trí, Tần Mộ Bạch lập tức được đưa vào phòng giải phẫu.
Tần Dĩnh cùng Niệm Kiều đứng ở cửa phòng mổ, một ánh mắt ngốc trệ, vẫn ngây ngốc nhìn ánh sáng đèn đỏ trên cửa phòng giải phẩu, không hề nháy mắt.
Mà Niệm Kiều lại gấp đến nỗi không biết phải làm thế nào, hiện tại cô rất muốn Cố Hành Sâm ở bên cạnh mình, nếu như Cố Hành Sâm ở đây, cô cũng không cần sợ như vậy, hắn nhất định sẽ xử lý tốt tất cả!
Cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, đây là điện thoại của Cố Hành Sâm .
Hắn không mang điện thoại di động, cô cũng không biết làm sao để tìm được hắn.
Phiền não!
Có lẽ do quá căng thẳng, Niệm Kiều mặc dù lo lắng cực độ cho Tần Mộ Bạch, cũng không giống như Tần Dĩnh ngây ngốc như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng đèn phòng giải phẩu vẫn sáng.
Đột nhiên, cửa phòng giải phẩu mở ra, một bác sĩ đi ra, thần sắc căng thẳng hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
Tần Dĩnh giống như còn đang đắm chìm ở trong cảm xúc bi thương, căn bản không có nghe thấy câu hỏi của bác sĩ.
Niệm Kiều đi tới, chỉ chỉ Tần Dĩnh đối nói với bác sĩ: "Bà ấy là mẹ của bệnh nhân."
Bác sĩ gật đầu, ngay sau đó đi tới bên cạnh Tần Dĩnh, nghiêm túc nói: "Đạn bắn trúng vào xương sống, mặc dù đã lấy ra, nhưng có khẳ năng cả đời này hắn chỉ có thể nằm trên giường."
"Cái gì. . . . . ." Tần Dĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt, giống như không nghe được lời bác sĩ vừa nói, lại giống như nghe được.
Bác sĩ lặp lại: "Đạn bắn trúng vào xương sống, có khả năng đời này hắn chỉ có thể nằm trên giường thôi."
Niệm Kiều cả người cũng ngu đi, dưới chân mềm nhũn, liên tiếp lui hai bước mới đứng lại.
Tần Dĩnh cũng từ trên ghế đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn bắc sĩ, đột nhiên lanh lảnh hét lớn: "Ông nói càn! Con tôi làm sao có thể cả đời phải nằm ở trên giường! không chữa trị được cũng đừng nói lung tung! Tôi muốn xuất viện, tôi muốn mang Mộ Bạch xuất viện!"
Niệm Kiều nghe được tin tức xấu bác sĩ truyền đến liền khiếp sợ đến nỗi suy nghĩ hoàn toàn đình trệ, giờ phút này nghe được Tần Dĩnh thét chói tai, nhìn bà giống như nổi điên muốn đánh bác sĩ, cô cũng quên muốn lên đi ngăn lại.
"Niệm Kiều?" Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, sau đó chính là tiếng bước chân đến gần.
Niệm Kiều máy móc quay đầu lại, phát hiện người đến là An Manh Manh.
"Niệm Kiều, cậu làm sao vậy?" An Manh Manh bước đến cạnh cô, phát hiện cả người cô đều dại ra, không khỏi lo lắng hỏi.
Niệm Kiều giật mình một cái, giống như cảm xúc từ nào đó trong tỉnh táo lại, lôi kéo tay An Manh Manh, lời nói không có mạch lạc nói: "Mộ Bạch bị thương, bởi vì mình. . . . . . mình không biết. . . . . ."
An Manh Manh cau mày, thấy Tần Dĩnh vừa bị y tá kéo ra, nhìn chằm chằm mặt của Tần Dĩnh một lát, cô đoán được người này chắc là mẹ của Tần Mộ Bạch.
Hướng Lạc Quân Việt bên cạnh nháy mắt, người sau gật đầu, sau đó tiến lên hỏi bác sĩ.
"Đừng sợ, không có việc gì." An Manh Manh vừa trấn an Niệm Kiều, vừa quan sát sắc mặt của Lạc Quân Việt.
Chỉ thấy hắn và bác sĩ nói dứt lời, sau đó sắc mặt không tốt lắm xoay người lại, An Manh Manh ở bên trong lòng ‘ lộp bộp ’ một tiếng, có dự cảm không tốt hiện lên.
Lạc Quân Việt đi tới, đối với hai người nói: "Vẫn là đến phòng bệnh của Tần Mộ Bạch trước thôi."
An Manh Manh gật đầu, lôi kéo Niệm Kiều đang hốt hoảng hướng phòng bệnh Tần Mộ Bạch đi tới.
Đến phòng bệnh, Tần Dĩnh đột nhiên xoay người lại, đối bọn họ nói: "Các ngươi đi ra ngoài mau, nơi này không hoan nghênh các ngươi."
Niệm Kiều sửng sốt, có chút không biết làm sao nhìn người bên cạnh, An Manh Manh vỗ vỗ tay của cô, sau đó đối với Tần Dĩnh nói: "Mặc dù cháu không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà cháu biết Niệm kiều không phải cố ý hại Tần Mộ Bạch bị thương, bác xem cô ấy cũng rất lo lắng, rất khổ sở, xin bác đừng nói lời như vậy."
Tần Dĩnh cười lạnh một tiếng, liếc xéo An Manh Manh, châm chọc nói: "Cô đã không biết có chuyện gì xảy ra, cô như thế nào biết cô ta không phải cố ý hại Mộ Bạch bị thương? Cô đi ra ngoài cho tôi, nơi này không hoan nghênh cô!"
Bà vừa nói, vừa xông lên muốn đẩy Niệm Kiều cùng An Manh Manh đi.
An Manh Manh đột nhiên trợn to hai mắt, vội vàng buông Niệm Kiều ra bảo vệ bụng của mình.
Cũng may, một bên Lạc Quân Việt động tác khá nhanh, tiến lên đã ngăn ở trước mặt hai người.
"Bác gái xin bác bình tĩnh, chúng cháu ở chỗ này, cũng không có ác ý, chỉ là lo lắng anh ấy mà thôi." Lạc Quân Việt nhàn nhạt mà nói ra, ánh mắt liếc trên giường Tần Mộ Bạch một cái.
Tần Dĩnh cả người đang trong trạng thái điên cuồng, hắng giọng thét chói tai: "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!"
Thanh âm của bà thật sự là bén nhọn chói tai, Niệm Kiều sợ ảnh hưởng đến Tần Mộ Bạch nghỉ ngơi, chỉ có thể lôi kéo An Manh Manh cùng Lạc Quân Việt xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này, Tần Dĩnh rồi lại đột nhiên nói: "Cố tiểu thư, cô lưu lại, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô!"
Niệm Kiều sửng sốt, ngước mắt chống lại tầm mắt của bà, cả người cũng rùng mình một cái.
Ánh mắt của bà, tựa hồ có thể đem cô xé thành mảnh nhỏ!
An Manh Manh liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Niệm Kiều, lập tức nói: "Không được, bác có lời gì liền nói luôn bây giờ đi, Niệm Kiều không thể đơn độc lưu lại!"
Giờ phút này Tần Dĩnh thoạt nhìn giống như lên cơn điên, nếu để cho Niệm Kiều một mình lưu lại, ngộ nhỡ bà ta thương tổn đến Niệm Kiều thì làm thế nào?
Tần Dĩnh cười lạnh, "Vậy thì cút đi! Về sau cũng đừng đến nữa !"
Niệm Kiều nhéo lòng bàn tay An Manh Manh, đợi lúc cô nhìn sang hướng về phía cô lắc đầu một cái, ý bảo cô không nên nói nữa.
An Manh Manh bất đắc dĩ lại đau lòng nhìn cô một cái, đứa ngốc, người ta là muốn lợi dụng lòng áy náy của cậu, hay là muốn lợi dụng thiện lương của cậu đó!
."Manh Manh, hai người đi ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ mình." cô nhẹ nhàng nói, mặt tràn đầy khẩn cầu.
An Manh Manh không có biện pháp, cô luôn không chịu nổi mỗi khi Niệm Kiều dùng ánh mắt này nhìn cô, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, cùng Lạc Quân Việt cùng đi ra ngoài phòng bệnh.
Chờ thời điểm phòng bệnh chỉ còn lại cô cùng Tần Mộ Bạch còn có Tần Dĩnh, Niệm Kiều hít sâu, sau đó mới lên trước một bước, hỏi Tần Dĩnh: " Dì Tần, Dì muốn nói với cháu cái gì?"
——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...