Cố Hành Sâm bị cô nhìn với ánh mắt chán ghét, lửa giận nơi lồng ngực nhất thời sôi trào, "Tần Mộ Bạch đã nói chuyện gì với em?"
Thái độ liều lĩnh, giọng điệu bá đạo, khiến người cơ bản đang nổi giận là Niệm Kiều hiện tại càng cảm thêm hận bản thân không có khả năng đánh được người đàn ông trước mặt!
Anh ta tại sao lại có thể chất vấn cô cơ chứ? Anh ta nghĩ mình là ai vậy?
A ——
Cô không khống chế được bản thân thích anh ta, cũng không có khả năng không thích quan hệ thân mật cùng anh, nhưng——.
Anh ta cũng đã có quan hệ thân mật với người đàn bà khác! Thậm chí, anh ta còn có một đứa con trai với người đàn bà đó!
Anh ta có thể đối với Mạc Thuần tàn nhẫn như vậy, nói không chừng ngày nào đó, đối với bản thân mình, anh ta cũng có thể làm nhu vậy một lần nữa!
Niệm Kiều đột nhiên sợ hãi, nhớ lại những lúc anh dịu dàng, nhớ lại những lúc anh lãng mạn, cô thực cảm thấy bản thân mình vẫn còn may mắn khi lúc này tình cảm đó chưa lún quá sâu.
Cố gắng dùng sưc rút tay mình ra khỏi tay Cố Cảnh Niên, cô cầm điện thoại của mình rồi xoay người đi ra cửa.
Cô không nên tiếp tục ở cùng người đàn ông này thêm nữa, như thế này thực sự quá lắm rồi!
Hơn nữa, cô không cho phép mình chen ngang phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!
Dù cho cô có thật sự thích người đàn ông này, cô cũng không cho phép chính mình là người phá hoại!
Tình yêu đối với cô là không khí, còn tự ái cùng kiêu ngạo đối với nàng mới chính là sinh mạng!
Một người, không có sinh mạng, tự nhiên cũng liền không cần không khí để duy trì sinh mạng!
Nhưng Cố Niệm Kiều, nếu có một ngày, cô phát hiện, thật ra thì tình yêu đối với cô mới chính là sinh mệnh, tự ái cùng kiêu ngạo kia cái gì cũng đều không có, đến khi đó, cô sẽ như thế nào đây?
Cố Hành Sâm híp chặt đôi ngươi thâm thúy, ánh mắt cú thế dõi theo bóng lưng đang khuất dần của cô.
Niệm Kiều đi thẳng tới cửa cũng không nghe thấy tiếng gọi nào yêu cầu cô dừng lại, tỏng lòng bỗng cảm thấy trống rỗng như ngã vào hang sâu không đáy.
Có chút khó chịu, có chút khổ sở, cũng có chút đau đớn.
Cô kéo cửa phòng ra, từng bước từng bước lê thân mình về phía thang máy.
Trong đầu, không ngừng tái hiện hình ảnh cuộc sống chung đôi hai ngày nay của hai người bọn họ.
Anh nói: em vẫn là của anh!
Anh nói: anh thích em cố tình gây sự!
Anh nói: so với em, tất cả mọi thứ đối với anh không là gì cả!
Cô thực sự muốn quay người lại, quay lại nói với anh thực ra cô cũng rất yêu anh, chỉ là, bản thân cô không muốn làm kẻ thứ ba.
Nhưng nếu nói như vậy, nhất định anh sẽ biết là Mạc Thuần đã tới đây, như vậy là cô thất hứa với người ta.
Vừa đi về phía thang máy, nước mắt của cô vừa rơi lã chã.
Bước chân vào trong khoang thang máy, khi cánh cửa khép lại cô giật mình khi nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trên cửa thang.
Tóc có chút rối loạn , hốc mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt giống như bộ dạng quỷ đói.
Cô của lúc này so với bộ dạng rạng rỡ của cô lúc trước thực sự khác xa nhau, đến chính bản thân cô còn nhận ra điều đó.
Vậy anh thì sao? Vậy không phải anh cũng nhìn ra bộ dạng khổ sở này của cô hay sao?
Cố Hành Sâm đứng ở cửa sổ, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ở dưới lầu đang bắt taxi, rời đi.
Anh biết nhất định cô sẽ làm vậy. Cả quá trình, anh vẫn giữu nguyên nét mặt, tựa hồ mọi việc dang xảy ra trước mặt không kiên quan gì đến anh, hoặc đối với anh việc đó không quan trọng.
Tóm lại, nếu không phải giống như An Hi Nghiêu có thể hiểu rõ con người của anh, khó ai có thể nhận ra tâm tình của anh lúc này.
————
Mãi cho đến buổi tối, Niệm Kiều mới phát hiện rõ ràng một sự thật, mình ở G thị không quen biết bất kỳ một ai!
Không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết rốt cuộc mình đã đi qua bao nhiêu con phố, trong túi lúc này cũng chỉ còn sót lại 10 đồng, bản thân cô lúc này thực sự cảm thấy mờ mịt, mất phương hướng.
Mấy lần muốn gọi điện thoại cho Cố Hành Sâm, nhưng nhớ lại bộ dạng cố tỏ ra lãnh đạm lúc rời đi của mình, cô cố nén không liên lạc.
Cô không có lỗi, tại sao phải hạ mình trước?
Một người ngồi ở bờ song, cô đột nhiên nhớ lại thời điểm còn ở Hoa Thành, bản thân đã cùng Tần Mộ Bạch chèo thuyền trên sông, cùng ngắm sao đêm.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu liền nhớ tới khuôn mặt của Cố Hành Sâm, sau đó, cô liền tưởng tượng đến cạnh mình cùng ông chú đó nửa đêm cùng chèo thuyền ngắm sao trên sông, không biết tâm trạng sẽ như thế nào?
Khi đó đi cùng Tần Mộ Bạch, cô chỉ cảm thấy trong lòng yên bình, cảm giác giống như được ở bên cạnh người thân.
Nghiêng đầu, cô tựa vào lan can bên bờ sông, nhắm mắt lại, khóe môi không tự chủ được khé cười.
Bất tri bất giác, cô cứ thế mà ngủ quên đi mất ở nơi đó, trên khuôn mặt vẫn còn phảng phất nụ cười nơi khóe môi.
Sau lưng, có một bóng người lại gần, sau đó nhẹ nhàng bế cô ngồi xuống, dịu dàng vuốt ve đầu, vai của cô.
Anh không có xoay người cô lại, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, để cho cô tựa lên bờ vai của mình mà ngủ.
Anh không phải là không muốn nhìn cô, anh chỉ sợ, khi mình nhìn cô một cái, liền sẽ không dời được tầm mắt, chỉ muốn vẫn một mực nhìn cô như vậy, nhìn cho đến khi đất trời thay đổi mà thôi.
Nhưng anh không thể làm vậy.
Anh biết rõ một sự thật, hạnh phúc của cô ấy, chưa bao giờ là anh.
Ngẩng đầu nhìn màn đêm, nhiều sao như vậy, chắc chắn ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp.
"Nhóc con, không phải em đang đếm sao sao?" Anh dịu dàng hỏi nhỏ người đang dựa trên vai mình, tựa như không muốn đánh thức cô dậy.
Anh vẫn luôn mâu thuẫn như vậy, muốn cô được hạnh phúc, nhưng rồi có lúc lại không muốn buông tay, khi không muốn buông tay, không được gặp cô trong lòng liền vô cùng khó chịu.
Đời này, Tần Mộ Bạch anh, nhất định vì Cố Niệm Kiều mà thảm một đời rồi.
Anh biết sự xuất hieenjc ủa mình sẽ lại khiến cho người đàn ông kia cảm thấy bất an.
Đúng vậy, ba tháng này, cô đã mạnh mẽ như thế, đã dựa dẫm vào anh như thế, thậm chí còn vượt qua cả sự dựa dẫm khi xưa đối với anh ta, cho nên anh ta lo lắng cũng phải thôi.
Nhưng nếu như Cố Hành Sâm anh ta biết được, dù ngủ chung cùng giường với mình, trong giấc mơ cô ấy vẫn gọi tên của anh ta, liệu anh ta còn cảm thấy bất an nữa không đây?
Ý cười đau khổ vương vất bên môi, anh đưa tay muốn ôm cô vào lòng, nhưng cánh tay lơ lửng giữa không trung đến cuối cùng vẫn là từ từ hạ xuống.
Anh biết Cố Hành Sâm phái người đi theo cô, nhưng vì không muốn có người quấy rầy cô, nên anh đã giúp cô bỏ rơi những người đó, chắc giờ này không có tin tức về người, Cố Hành Sâm sẽ sốt ruột, lo lắng lắm đây.
Nhẹ nhàng đem Niệm Kiều ôm ngang lên, đi tới một ghế nằm bên cạnh, sau đó đặt cô lên,lấy áo khoác của mình đắp khẽ lên người cô xong, anh mới xoay người rời đi.
Đi được vài bước, anh không nhịn được, xoay người, ánh mắt chuẩn xác nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một lần nữa.
Em nhất định không biết hiện tại anh thực sự muốn đưa em đi nhiều như thế nào, muốn đưa em tới một nơi mà không ai hay biết, chỉ có hai ta cùng sống với nhau!
Nhưng anh biết là mình không thể, vì sẽ chẳng bao lâu nữa đâu, trí nhớ của em sẽ khôi phục lại, khi đó, cho dù trong lòng em có hận anh ta, thì trong lòng em, người em yêu cũng vẫn chỉ có anh ta mà thôi.
Anh biết rõ, thực sự biết rất rõ, người mà em yêu cho đến tận bây giờ cũng vẫn chỉ có một mình anh ta.
Ba năm ở bên cạnh em, anh đều không thể chiếm được trái tim của em, ba tháng này, anh cũng không có hi vọng xa vời có thể có được nó, chỉ là, ít nhất, bản thân anh cũng sẽ có một quãng thời gian tươi đẹp để nhớ lại.
Cố Niệm Kiều, nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ gặp em sớm hơn Cố Hành Sâm! Nhất định sẽ không buông tay em một lần nữa!
Anh giả bộ tiêu sái, xoay người, gọi điện thoại cho Cố Hành Sâm.
"Cô ấy ở bên cạnh bờ sông."
Sau đó, anh liền cúp điện thoại, đi về nơi gần đó, xa xa bảo vệ cô cho đến khi Cố Hành Sâm tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...