Niệm Kiều nhìn hắn, hai con mắt to không dám chớp, ngập ngừng nói: "Anh muốn nói anh yêu em sao?"
Cố Hành Sâm vẫn như cũ không nhìn cô, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt thiết tha mong đợi của cô, cuối cùng quay mặt lại.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một hồi lâu, Niệm Kiều đột nhiên nghe được hắn khẽ nguyền rủa một tiếng: "Đáng chết!"
Sau đó đầu của cô liền bị hắn ôm vào ngực, trên đầu vang lên âm thanh nghiến lợi: "Cái người này em nhìn anh như vậy, anh làm sao có thể nói được!"
Niệm Kiều cười trộm, sau đó há mồm cắn lấy ngực hắn, sau đó ngẩng đầu lên, tức giận nói: "Vậy em không nhìn anh,anh nói đi!"
Nhìn phản ứng của cô như vậy giống như nếu hắn không cô liền cắn hắn vậy !
Cố Hành Sâm nâng trán, đây giống như là lấy đá đập vào chân mình vậy? Giờ phút này hắn đã thấu hiểu cảm giác ấy!
Một lúc sau cũng không nghe thấy hắn mở miệng, Niệm Kiều thấp thở dài một tiếng, cũng không ép hắn nữa.
Hắn vốn là người kiêu ngạo, muốn hắn nói một câu ‘ anh yêu em ’, so với lên trời còn khó hơn, Niệm Kiều đột nhiên phát hiện, thật ra thì mình chưa bao giờ hy vọng xa vời hắn nói một câu ‘ anh yêu em ’, tâm nguyện của cô, thật ra thì rất nhỏ bé, nhỏ bé đến ——
Chỉ cần mỗi ngày tỉnh lại, nhìn thấy hắn, đây chính là, tương lai mà cô muốn.
Không cần danh phận, cũng không cần quang minh chính đại, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, chính là hy vọng hạnh phúc xa vời của cô.
Cố Hành Sâm có chút ảo não, cái tính tình kiêu ngạo kia luôn là không đổi được, thật ra thì hắn biết hiện tại trong lòng Niệm Kiều đang mong đợi gì.
Bất kể anh hắn có tỉnh lại hay không, cũng không cần biết Liễu Nhứ Mi đã nói gì với cô cuối cùng Niệm Kiều cũng biết mình không phải người Cố gia.
Cô hiện tại, trong lòng không có cảm giác an toàn, cảm giác mình giống như một đứa tre không ai muốn cô đang rất đau khổ .
Cô muốn Cố Hành Sâm nói một câu ‘ anh yêu em ’, nhưng mà cũng chỉ là muốn tìm cho mình một niềm tin, tối thiểu, cô là của hắn, cô không phải là người không ai muốn.
Nhưng hắn lại không nói, cô cũng không có trách hắn, mà là thông cảm, hiểu hắn.
Trong mọi việc cô luôn suy nghĩ cho hắn , dù là trong lòng mình rất đau khổ, cũng chỉ dùng nụ cười che giấu.
Cô như vậy, khiến Cố Hành Sâm đau lòng, cũng làm cho Cố Hành Sâm bất an.
Hắn sợ có một ngày chân tướng bại lộ trước cô, cô sẽ bộc phát tất cả cảm xúc, cô sẽ rời xa hắn.
Hắn muốn ôm cô vào lòng, đột nhiên cửa bị một người nào đó đẩy ra.
Bóng một tiểu hài tử nhanh chóng chui vào giữa hai người, sau đó Cố Cảnh Niên nói, "Mẹ, con muốn tìm chú Tần, con muốn tìm chú Tần."
Niệm Kiều ngồi xổm người xuống ôm lấy Cố Cảnh Niên, hỏi hắn: "Bảo bối, thế nào? Tại sao đột nhiên muốn tìm chú Tần?"
Kể từ sau khi trở về G thị, con trai vẫn luôn thật biết điều, cũng bởi vì cùng Cố Hành Sâm ở chung rất tốt, cho nên Tần Mộ Bạch đột nhiên biến mất trong cuộc sống hai người, nó cũng không hỏi nhiều.
Cố Cảnh Niên cong môi, mất hứng nói, "Mẹ, trước kia chú Tần sẽ nói chú yêu mẹ, cái chú này không nói, chúng ta không nên ở cùng chú ấy, chúng ta đi tìm chú Tần, không cần chú ấy nữa."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Cố Hành Sâm: ". . . . . . . . . . . ."
Chợt, Niệm Kiều nở nụ cười, nâng mí mắt miễn cưỡng nhìn Cố Hành Sâm một cái, lại rũ tầm mắt nhìn Cố Cảnh Niên nói: "Bảo bối, con nói quá đúng, mẹ quyết định dẫn con trở về tìm chú Tần, con nói chúng ta lúc nào lên đường thì tốt nhỉ?"
Con măt đen nhánh của Cố Cảnh Niên chuyển động, hiển nhiên là đang tính toán, "Lập tức! Lập tức! Mẹ, chúng ta bây giờ xuất phát!"
Niệm Kiều liếc mắt nhìn một người khác mặt đang đen lại, khóe miệng đắc ý cười, nói: "Được rồi! Chúng ta lập tức lên đường!"
Cô ôm con trai mới vừa đứng dậy, lập tức liền bị người giữ lại, sau đó hắn cắn răng nghiến lợi nói, "Còn để cho con gọi anh là chú, nên dạy nó thay đổi đi?"
Niệm Kiều không hiểu hỏi: "Tại sao?"
Cố Hành Sâm có loại cảm giác muốn đánh người! Nhưng là trước mặt hai người này, hắn chửi không được đánh không được, chỉ có thể giương mắt nhìn.
"A, bây giờ là con muốn anh nói, cũng không phải là em muốn anh nói! Cẩn thận con sẽ không nhận anh nha." Niệm Kiều giống như tốt bụng nhắc nhở, thật sự là đang uy hiếp.
Cố Hành Sâm xoa trán, không thể không thỏa hiệp, "Có thể nói sau hay không?"
"Mẹ, tối nay con muốn cùng mẹ ngủ!" Cố Hành Niên lập tức mở miệng, hoàn toàn cắt đứt đường lui của hắn.
Niệm Kiều cười lớn, hôn lên mặt con vài cái, lớn tiếng khen hắn: "Bảo bối, không hổ là con ngoan của mẹ, biểu hiện hôm nay quá tuyệt vời!"
Cố Cảnh Niên: "→_→ mẹ, mẹ là tự khen mình sao?"
Niệm Kiều 囧, con trai, con không thể không phá mẹ được sao?
Cố Hành Sâm mím môi không nói, thật là hai kẻ dở hơi a.
Nhìn người khác bị trêu cợt, Niệm Kiều rốt cuộc bắt đầu nói chuyện với con, "Bảo bối, mẹ hiện tại muốn cùng con nói một chuyện, con phải nghe rõ ràng."
Lúc ở đam tang, Cố Cảnh Niên đã nghe thấy dì Manh Manh nói mình là con trai của Cố Hành Sâm, cũng chính là con trai của chú trước mặt cái, như vậy bây giờ mẹ không phải là muốn nói tới chuyện này chứ?
Niệm Kiều nhìn Cố Hành Sâm một cái, thấy thần sắc hắn có chút căng thẳng, rõ ràng cho thấy có chút khẩn trương, cô cười thầm, "Niên Niên, cái chú này, thật ra là cha con , về sau phải gọi cha, không gọi chú nữa, biết không?"
Cố Cảnh Niên ôm vào cổ Niệm Kiều, dính sát vào mặt của Niệm Kiều, gương mặt phòng bị, từ trên xuống dưới nhìn Cố Hành Sâm mấy lần, đột nhiên nói: "Khó trách con lần đầu tiên thấy cái chú này, đã cảm thấy rất giống con."
"Con trai, là con lớn lên giống cha, không phải cha lớn lên giống con, biết không?" Cố Hành Sâm bất đắc dĩ mở miệng cải chính lời của hắn.
Cố Cảnh Niên học hắn nhíu mày, nói: "Tại sao lại là con lớn lên giống cha? Con cứ nói cha lớn lên giống con, không được sao? Không được con liền coi như không có người cha này, con chỉ muốn mẹ."
Cố Hành Sâm: ". . . . . . Được!"
Niệm Kiều xoay mặt, đầu vai rung động không ngừng, Cố Hành Sâm, anh coi như là gặp phải khắc tinh!
Cố Bá Ngôn mới vừa đi, con trai không hiểu chuyện, Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều cũng chỉ có ở trước mặt con mới có thể cười cười, Cố Cảnh Niên vừa đi ra, giữa hai người nhất thời che lên một tầng không khí bi thương.
Nhất là Cố Hành Sâm, hắn rất khó để vượt cái chết của Cố Bá Ngôn.
Mà hắn quá mức ẩn nhẫn, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, Niệm Kiều cảm giác mình có phần vô lực rồi.
Lúc nửa đêm, cô tỉnh lại, lại phát hiện trên giường chỉ còn lại cô cùng con trai, không thấy Cố Hành Sâm đâu cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...