An Manh Manh quay đầu lại nhìn cô, đưa ra cái tay cầm lấy tay của cô, nhỏ giọng nói: "Niệm Kiều lúc mình nhìn thấy đứa bé này đã từng hoài nghi một trong hai người không phải người nhà của Cố gia, nếu không đứa con sao có thể khỏe mạnh như vậy được, nếu bây giờ nói mở ra, cậu không phải người của Cố gia, như vậy cậu cùng Cố Hành Sâm không phải loạn luân, đến lúc đó nói cho bảo bối nhỏ ai là cha nó, không phải sợ."
Niệm Kiều tay đang run, môi cũng run, lắc đầu.
Ngộ nhỡ Liễu Nhứ Mi nói lung tung làm thế nào? Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết Cố Cảnh Niên là Cố Niệm Kiều cô cùng chú mình loạn luân sinh con trai, hắn sẽ thấy thế nào?
Cô thật là sợ, cảm giác mình ở trong núi tuyết đất băng, quanh mình tất cả đều là không khí lạnh lẽo, tay chân cô lạnh như băng, không có một tia nhiệt độ.
Liễu Nhứ Mi giận đến đỉnh đầu bốc khói, chỉ vào đứa nhỏ trong ngực An Manh Manh lớn tiếng mắng: "nó là xương thịt của Cố gia? Cô nói chính là? Không chừng chính là cái loại đàn ông hoang dã vô tình vô nghĩa sinh hạ, vọng tưởng có thể gạt là máu mủ của Cố gia để lừa tiền!"
"Bà Liễu, bà tích cho mình chút đức đi, ông Cố vừa mới mất, bài ở chỗ này tranh tài sản, rốt cuộc người nào rơi vào đồng tiền trước mắt rồi, mọi người xem rất rõ ràng được!"
An Manh Manh mới không sợ bà ta, không khách khí chút nào công kích lại.
"Mẹ, cha con là người nào? Tại sao con không có cha?" Cố Cảnh Niên đột nhiên quay tới hỏi Niệm Kiều, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ mặt bi thương.
Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn hắn một cái, há miệng lại nói không ra một chữ , chỉ có nước mắt chảy ra.
Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm. . . . . .
Tại sao lúc em cần nhất anh lại không ở đây? Tất cả mọi người xem em, nhìn con, hỏi cha của nó là ai, nhưng muốn em phải nói thế nào? Em nói có người nào sẽ tin tưởng?
Cố Hành Sâm, anh ở đâu?
Tầm mắt Niệm Kiều hoàn toàn bị nước mắt sương phủ, không thấy rõ tất cả trước mắt, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới ở trước mắt mình chuyển động.
Liễu Nhứ Mi châm biếm một tiếng, đi tới, "Niệm Kiều, nếu như cô thừa nhận cô trở về Cố gia vì tiền, hôm nay tôi liền để cô tiễn cha tôi cùng một đoạn đường, cô nhất định phải thừa nhận, hãy mau mang theo tên nghiệt chủng này cút đi!"
Niệm Kiều cả người thoáng một cái, thiếu chút nữa đứng không vững, đành phải vịn cửa xe.
Cố Cảnh Niên nhìn thấy bản thân mẹ như vậy, từ trong ngực An Manh Manh uốn éo trèo xuống, giống như tên lửa vọt tới trước mặt Liễu Nhứ Mi, một hồi tay đấm chân đá ——
"Người xấu! Không cho phép bắt nạt mẹ tôi! Không cho phép mắng mẹ tôi! Cái người này là phù thủy! Người xấu!"
Liễu Nhứ Mi sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới một đứa trẻ ba tuổi sẽ sốt ruột bảo vệ mẹ mình như thế, cư nhiên một chút cũng không sợ xông lên đánh bà ta.
An Manh Manh sợ Liễu Nhứ Mi phát rồ động chân động tay với đứa trẻ, vội vàng đi lên
"tại sao bà không để tôi đưa ông nội đi đoạn đường cuối cùng?" Niệm Kiều cười lạnh, đôi tay nắm chặt.
"Tại sao? Chính bằng tôi là con dâu cả của Cố gia! Mà cô thì cái gì cũng không phải! cô chẳng qua là thứ con hoang dã mà Cố gia đã nuôi dưỡng hai mươi năm!"
Liễu Nhứ Mi lời nói xong cực kỳ khó nghe, người đứng ở xung quanh cũng nhíu mày.
Các ký giả cũng thức thời câm miệng, chụp được những hình ảnh cã vã, ghi chép xuống lời đối thoại của mấy người.
Con hoang. . . . . . con hoang. . . . . .
Hai chữ này cô đầu tiên là dùng tại trên chính bản thân mình, sau đó lại dùng ở trên thân con trai, Niệm Kiều cảm giác mình không thể nhịn được nữa!
Vẻ kiên cường như trở lại về trong xương, cô đứng thẳng người, tầm mắt không chút yếu thế tiến lên tầm mắt Liễu Nhứ Mi, đang muốn mở miệng, trong đám người đột nhiên có người nhỏ giọng hô một tiếng ——
"Nhị thiếu ——"
Một cỗ khí phách bức người dần dần tiến tới gần, Niệm Kiều không tự chủ được quay đầu lại ——
Trong tầm mắt, là thân hình cao to ngất ấy, đi tới phía mình.
Hắn đi có chút chậm, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng là con ngươi thâm thúy kia, lại lộ ra một cỗ thâm tình cưng chiều người.
Có lúc, bạn bị mọi người ép cùng đường, bạn cần dựa vào một bả vai, mà trong lòng bạn người kia đột nhiên liền xuất hiện, có thể bạn có thấy một khắc kia, người ấy như một vị thần?
Đúng vậy, giờ khắc này ở trong mắt của Niệm Kiều, Cố Hành Sâm giống như là một vị thần, từ trên trời giáng xuống!
Cô muốn khóc, vừa muốn cười, nhìn bóng dáng kia hướng mình đến gần.
Liễu Nhứ Mi ngơ ngẩn, không phải chính Nhậm Thiên Nhã nói với mình Cố Hành Sâm hôm nay tuyệt đối sẽ không xuất hiện sao? Như vậy hiện tại người xuất hiện là ai?.
Coi cái nhìn Cố Hành Sâm đưa qua, bà ta đã dự cảm đến kết quả của mình, tuyệt đối sống không bằng chết!
"Cố Hành Sâm. . . . . ." Vừa mở miệng, Niệm Kiều mới phát hiện, mình bây giờ sợ biết bao nhiêu!
Trong giọng nói của cô đều là thanh âm hỗn loạn, Cố Hành Sâm đến gần, cô cảm thấy hơi sức của thân thể mình thời điểm này bị hút hết, tùy lúc cũng có thể ngã xuống.
Cố Hành Sâm đi tới bên người cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm chặt cô, che ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Không sợ, anh đã trở về."
Niệm Kiều không muốn khóc thành tiếng, nhưng là đáy lòng quá uất ức, bất tri bất giác sẽ khóc lên tiếng.
Cố Hành Sâm vỗ nhè nhẹ lưng của cô, không có lên tiếng an ủi, cũng là vẫn ôm cô.
Hành động, so ngôn ngữ càng có sức an ủi, mà hắn, vốn là một người đàn ông không có sở trường đi dỗ phụ nữ.
Niệm Kiều khóc đủ rồi, ngẩng đầu lên, thút thít hỏi hắn, "Có phải anh đã sớm biết em không phải người của Cố gia các anh hay không ?"
Hắn chắc là phải biết, hơn nữa là trước lúc tìm đến mình, nếu không hắn sẽ không đến lúc cách ba năm mới tìm được cô.
Cố Hành Sâm mắt canh chừng cô, nhẹ nhàng gõ đầu.
Niệm Kiều khóe miệng khẽ động, cười như không cười, sau đó liền cúi đầu.
An Manh Manh ôm Cố Cảnh Niên đi tới, hướng về phía Cố Hành Sâm nói, "Người phụ nữ của mình cùng con trai, bảo vệ tốt, không làm cho người khác khinh bạc được."
Cô..., đối tượng là ai, người ở chỗ này đều hiểu.
Cố Hành Sâm con mắt sắc hơi trầm xuống, thò tay mà tiếp nhận đứa con trong tay cô, ánh mắt chuyển sang Liễu Nhứ Mi.
Cái nhìn kia, uy lực có thể so với bom, Liễu Nhứ Mi liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Cố Hành Sâm cười lạnh, một tay ôm Cố Cảnh Niên, một tay ôm lấy Niệm Kiều, xen lẫn ánh mắt lạnh nhìn từ trên mặt Liễu Nhứ Mi dời đi, quét qua một ít đống phóng viên, môi mỏng hé mở, vô tình lời nói từng chữ từng chữ chảy xuống: "Hôm nay vốn là không nên xuất hiện phóng viên ở nơi này, ngày sau Cố thị sẽ đối với các anh phong sát toàn diện!" ~.~( phong sát là j a ??)
Bị khí thế của Cố Hành Sâm hù dọa có chút chột dạ, máy ghi âm từ trong tay chảy xuống, ‘ lạch cạch ’ một tiếng đánh rơi trên mặt đất.
Cố Hành Sâm thu hồi tầm mắt, không hề nhìn phóng viên chút nào nữa, chỉ là bận tâm bóng dáng yêu kiều trong tay.
Niệm Kiều theo hắn đi về phía trước, thời điểm đến bên canh cùng Liễu Nhứ Mi, Cố Hành Sâm ngừng tạm bước chân, khẽ nghiêng đầu đối với Liễu Nhứ Mi nói: "Hôm nay là ngày cha đưa tang, tôi nghĩ không chạm tới chị, có một số việc, ngày sau tính toán lại sổ sách.".
Liễu Nhứ Mi hai chân như nhũn ra, cả người run như trong gió thu lá rụng.
Cũng không phải Cố Hành Sâm nói có nhiều kinh khủng, mà là loại ánh mắt đó hắn nhìn, lạnh lùng âm trầm có thể bức chết người, chỉ cần một cái, là có thể làm cho lòng người toàn thân tê liệt.
An Manh Manh cũng đi tới, hừ lạnh một tiếng, "Bà liễu, cái này người ta gọi là tự gây nghiệt thì không thể sống! Coi xem Cố Hành Sâm thu phục bà như thế nào!"
Bởi vì Cố Hành Sâm xuất hiện, những thứ dụng cụ hữu dụng của phóng viên lập tức bị phân tán, mà những người khác lại càng sợ gia thế của Cố Hành Sâm, không dám nói thêm cái gì.
Tại trước mắt nhiều người như vậy, hắn dắt tay Niệm Kiều, ôm Cố Cảnh Niên, kia là bộ, căn bản không còn từ gì để nói thêm được, tất cả mọi người đã hiểu huyền cơ trong đó.
An Hi Nghiêu cùng Vạn Thiên Sủng sau đó mới chạy tới, chỉ vượt qua đưa linh cữu đi.
An Hi Nghiêu sắc mặt của nhìn qua cũng không tiện, Vạn Thiên Sủng khẩn trương hề hề theo sát ở bên cạnh hắn, chỉ sợ hắn ngã một dạng.
————
Cố trạch,phòng của Cố Hành Diên.
Người trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, Liễu Nhứ Mi cũng mất đi lá gan kia lá gan dám ở tang lễ trên nói hưu nói vượn, cũng không biết Nhậm Thiên Nhã cho bà ta ăn cái định tâm hoàn gì
Niệm Kiều giống như mất hồn, cả ngày cũng mặc cho Cố Hành Sâm dắt mình, biểu hiện ra trừ đần độn còn là đần độn.
Mà Cố Cảnh Niên tựa hồ rốt cuộc cũng để ý đại ý của cái câu khó hiểu mà mọi người nói « ông nội đi rồi » là cái gì, hắn không khóc cũng không ầm ĩ, vẫn do An Manh Manh ôm.
An Hi Nghiêu cùng Vạn Thiên Sủng đẩy cửa đi vào, thần sắc không đúng, trực tiếp đi tới Cố Hành Sâm bên cạnh, "A Sâm, cậu không sao chớ?"
Cố Hành Sâm đầu hơi lắc, một tay nhẹ nhàng che bụng của mình.
An Hi Nghiêu mi tâm vừa nhíu, không hỏi hắn cái gì nữa, trực tiếp kéo tay của hắn ra nhấc lên chéo áo của hắn, quả nhiên ——Đeo băng đã bị nhuộm ít máu đỏ , trong tầm mắt một mảnh nhìn thấy mà ghê!
An Hi Nghiêu hít vào một hơi, quay đầu kêu: "Sủng nhi, tới đây ——"
Vạn Thiên Sủng đi tới vừa nhìn, nụ cười cứng ngắc, tức giận mở miệng: "Cố Hành Sâm anh làm cái gì? Bảo anh chú ý một chút một chút, không muốn sống nữa có phải hay không!"
Niệm Kiều nghe được đối thoại của bọn họ, cũng mơ hồ đánh hơi được trong không khí lơ lửng nổi lên mùi máu tươi, quay đầu nhìn lại.
Cố Hành Sâm không nhớ đến Niệm Kiều đang nhìn tới vết thương trên bụng của bản thân mình, vỗ xuống tay An Hi Nghiêu, sau đó kéo xuống vạt áo của mình.
Niệm Kiều liền giật mình, ngay sau đó bước nhanh đi tới, tay mới vừa vươn đi ra liền bị Cố Hành Sâm bắt được, sau đó nghe được hắn nói: "Không có sao, đừng lo lắng."
Niệm Kiều hất tay của hắn ra, có chút cực kỳ tức giận cởi hắn áo sơ mi giọng điệu, một khỏa một khỏa toàn bộ cởi ra, sau đó đem áo sơ mi trực tiếp bới xuống.
Vạn Thiên Sủng sắc mặt đỏ lên, vội vàng xoay người sang chỗ khác, không khỏi ở trong lòng nói thầm: nếu không phải là biết cô ấy muốn nhìn vết thương trên người Cố Hành Sâm, thì cô đã tưởng cô ấy muốn ăn Cố Hành Sâm mất.
An Hi Nghiêu đưa tay kéo cô tới, kề tai nói nhỏ, "Đang suy nghĩ gì?"
Người phụ nữ này cư nhiên đỏ mặt, cô nhìn thấy toàn thân mình xích lõa cũng không thấy cô hạ xuống cái đỏ mặt, sẽ không đối với Cố Hành Sâm sinh ra ý nghĩ gì chứ?
Vạn Thiên Sủng lườm hắn một cái, cố ý nói: "Em phát hiện Cố Hành Sâm vóc người hơn anh."
An Hi Nghiêu nheo lại cái đôi mắt đào hoa kia, trong giọng điệu tràn đầy nguy hiểm, "Vậy sao? Không bằng tối nay tốt nhất em nghiên cứu một chút vóc người của anh? Ừ?"
Vạn Thiên Sủng cười khan, "Còn chưa phải lúc, trên người anh có thương tích, em lấy thân phận thầy thuốc nhắc nhở anh, không cần có động tác kiêu ngạo về độ tính phúc của mình."
An Hi Nghiêu nhíu mày, "Vậy không bằng em ở phía trên, ngươi tới động, như vậy anh liền làm động tác kiêu ngạo về độ tính phúc
Vạn Thiên Sủng: ". . . . . ."
Mà sau khi Cố Hành Sâm bị Niệm Kiều lột áo sơ mi xuống, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
Cũng biết cô nhìn thấy vết thương sẽ khóc, lần này tốt lắm, chốt khóa tuyến lệ bị hư, hắn lau thế nào cũng không lau xong nước mắt của cô, nghĩ tới có phải hay không muốn hôn cô,cô mới có thể ngừng không khóc đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...