Ngày hôm sau.
Sau khi Ôn Ngôn rời giường, cô và Lục Diệu đi ra sảnh ngoài châm trà cho bố mẹ chồng, Nguyễn Ương cũng có mặt ở đó, nhưng vì có người nhà họ Lục lên cô ta cũng không dám làm việc gì lỗ mãng.
Lâm Anh nhìn ra trong mắt con trai nhỏ của mình có cô gái nhà họ Ôn này, nhưng ánh mắt của Ôn Ngôn lại khiến người từng trải như bà ấy nhìn không thấu, có lẽ con trai bà yêu người ta nhiều hơn chăng?
Không giống như vợ của mình, Lục Vạn Lâm rất mong được gặp cô con dâu nhỏ này, ông ấy và nhà họ Ôn đã có giao tình mấy chục năm nay, lần này có thể trở thành thông gia dĩ nhiên thân lại càng thêm thân.
Con dâu cả Dung Lộ mới là ảnh hậu của Giải thưởng Truyền hình Trung Quốc, kỹ thuật diễn cũng rất tốt, tính cách lại thẳng thắn không giống mấy đứa con trai của nhà họ Lục đứa nào đứa đấy cũng khó đoán như nhau.
Dung Lộ đã sớm cảm giác được Nguyễn Ương thích con trai thứ tư của nhà họ Lục, cô gái nhỏ thoạt nhìn rất ngoan ngoãn này luôn đối xử tốt với Dung Lộ.
Nhưng cô ấy không thích những cô gái tự cho mình là người thông minh, thông minh thì có thể, nhưng nếu thông minh quá rất có thể sẽ không được hoan nghênh.
Cho nên so với Nguyễn Ương, Dung Lộ thích Ôn Ngôn hơn nhiều.
Sau khi ăn xong cô ấy còn đã nói chuyện cùng Ôn Ngôn một lát, hai người còn thêm bạn tốt trên Wechat.
***
Ngày hôm sau khởi hành trở về nhà họ Ôn.
Tương Thành thành Bắc là thành phố phí Nam nên luôn khiến người ta có cảm giác sương mù dày đặc, sau khi xuống máy bay, Ôn Ngôn đã cởi khăn quàng cổ ra.
Trên cổ có mấy vết cắn xanh tím, tất cả đều là do hôm qua Lục Diệu mất khống chế đã cắn cô.
Người nhà họ Ôn đã đốt pháo chào đón, sau khi xuống xe Ôn Thần và những người đồng đội ở Tương Thành đã vây quanh Lục Diệu, anh và Ôn Ngôn nhìn nhau vài giây xuyên qua đám người, trong lòng đều hiểu rõ dùng ánh mắt chào tạm biệt chứ không nói ra.
Khác xa với đám cưới ở thành Bắc, tiệc rượu của nhà họ Ôn cực kỳ xa xỉ, nhà họ Ôn làm kinh doanh, cũng là một trong số hai gia tộc lớn ở thành phố này, trong nhà chủ yếu làm nghề dệt may, ngoài ra cũng có liên quan đến bất động sản.
Ôn Sơn lại chỉ có một người con gái này vậy nên bữa tiệc dĩ nhiên sẽ được tổ chức rất lớn.
Lục Diệu bị rót không ít rượu, Ôn Ngôn nhìn thấy anh đi còn không vững.
Cô nhớ đến việc ngày mai anh còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ nên bắt đầu chắn rượu giúp anh.
Vậy mà lần này Lục Diệu lại không cản lại, anh mặc kệ để cô chắn rượu giúp mình.
Tiệc cưới kết thúc, sau khi bạn bè và người thân lục tục ra về.
Ôn Ngôn lên phòng cho khách ở trên lầu thay quần áo, Ôn Ngôn vừa mới cởi được cúc, vòng eo thon thả đã bị người đàn ông phía sau ôm lấy.
Lục Diệu khẽ nheo mắt lại, ngậm lấy vành tai cô mút vào, “Đêm nay không trở về nhà họ Ôn nữa, ở lại nơi này đi.
Anh sợ làm ra động tĩnh quá lớn, em lại không dám bắt đầu.”
Hơi thở của anh nóng rực, lòng bàn tay cũng rất nóng.
Rèm vẫn chưa được kéo vào, tuy đây là cửa sổ sát đất ở tầng cao nhất nhưng Ôn Tồn vẫn chưa sẵn sàng.
“Anh Tứ, đi tắm rửa trước đã.”
“Cùng nhau tắm.”
Anh nắm lấy cổ tay của cô sau đó kéo đến bên cạnh phòng tắm.
Khi cửa vừa mở ra anh đã đè cô lên trên ván cửa, anh vén mái tóc của cô lên, nhìn kỹ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp này, “Em có biết đêm nay em rất đẹp không?”
Hô hấp của Ôn Ngôn dần trở nên dồn dập, cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô khẩn trương đến nỗi nói không nên lời.
“Anh Tứ….”
Vừa mới mở miệng, cơ thể của anh đã áp lại gần.
Lục Diệu không vội vàng hôn cô, anh thưởng thức gương mặt phiếm hồng của cô sau đó nhanh chóng hôn lên đôi môi của cô, nhẹ giọng nỉ non.
“Đẹp đến nỗi anh muốn cất giấu đi.”
Vừa dứt lời anh đã áp lên đôi môi của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào đã cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho của cô mút vào.
Anh cởi bỏ cúc trên sườn xám của cô, một đôi chân dài trắng nõn lộ ra, bàn tay to lớn đã vuốt dọc lên trên cuối cùng dừng lại ở lớp ren mỏng của nội y.
Không còn miếng băng kia ngăn cách nữa, anh vén một bên lên thăm dò vào bên trong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...