Quần áo vương vãi khắp sàn, Ôn Ngôn nằm ở trên giường không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đầy quyến rũ và kiều mị, ngực của cô bị cơ thể của Lục Diệu đè lên, hốc cổ và xương quai xanh bị anh cắn mút liên tục và để lại rất nhiều dấu vết hoan ái và anh nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ phụ kiện trên người mình, cả thắt lưng rồi luồn tay xuống dưới nâng cặp mông của Ôn Ngôn lên, áp phần hạ bộ của cô vào nơi cương cứng nóng bỏng của anh.
Lục Diệu trong đêm nay có thể cảm giác được Ôn Ngôn đã thật sự chủ động, côn thịt to lớn của anh đè lên miệng huyệt ẩm ướt của cô, quy đầu mạnh mẽ chậm rãi đâm vào bên trong cô.
“Ưm a ..." Hai tay của cô nắm chặt lấy ga giường ở bên dưới, Ôn Ngôn cau mày cắn môi, mới có một chút của đầu côn thịt thôi mà cô đã đau như thế này, nếu tất cả côn thịt bị đẩy vào sẽ đau đớn đến như thế nào?
Càng hồi hộp, cơ thể càng cứng ngắc, sự nghẹn ngào của cô bao nhiêu thì sự co bóp và thắt chặt của tiểu huyệt bên dưới càng chặt chẽ đến nghẹt thở bấy nhiêu.
Chỉ khi ma đầu ở trong miệng hoa huyệt nóng bỏng của cô bị kẹp chặt, huyết mạch bị kích thích tăng vọt, Lục Diêu thấp giọng thở hổn hển, ngẩng đầu sờ trán cô, “Thả lỏng đi nào, nếu không điều này sẽ chỉ làm đau em.”
Ôn Ngôn thật sự cũng muốn thả lỏng, nhưng cô không thể thả lỏng, "Anh Tứ ...!ờ ..."
Vừa mở miệng, cô đã cảm thấy vật to lớn đang ở trong miệng hoa huyệt của cô lại đẩy vào trong, cô nhổm người đẩy nhẹ vai anh, cô muốn rút lui, " Lần sau vào lại được không? Đau quá."
" ...!"Hơi thở của Lục Diêu gấp gáp, đáy mắt lóe lên tia đỏ như máu.
Đầu lưỡi của anh trở nên khô rát, anh cúi đầu áp môi người phụ nữ bên dưới, quấn lấy lưỡi cô mà mút, rút côn thịt đang trướng đến phát đau của anh ra và thay bằng một ngón tay.
“Hừm… Anh Tứ… Không cần đâu mà…” Ôn Ngôn cúi đầu cầu xin thương xót, ngón chân cào cào ga giường, đôi tay không ngừng đẩy cánh tay Lục Diệu: “A.
..
không cần chọc vào ở chỗ đó ...!"
Ngón tay của Lục Diệu tích cực mò mẫm trong tiểu huyệt chặt chẽ của cô, không ngừng tìm kiếm những điểm nhạy cảm của Ôn Ngôn, đồng thời dùng ngón cái để kích thích hột le mẫn cảm của cô ở bên tren, nghe thấy tiếng rên rỉ mê người và phóng đãng của cô, ngón tay của anh chuyển động lại càng đa dạng hơn và tần số cũng trở nên nhanh hơn.
Khuôn mặt của cô ấy anh tuy không thể ngắm nhìn trọn vẹn trong bóng tối nhưng chắc chắn rằng bây giờ nó rất kiều diễm và mê người
“Thoải mái không?” Anh cắn vành tai của Ôn Ngôn rồi liếm láp nó, rút ngón tay ra, lại luồn vào trong cái lỗ nhỏ nhớp nháp, “Thoải mái mà kêu đi em, anh thích nghe giọng lúc này của em.”
"A a a ..." Ôn Ngôn lắc đầu, nhưng vẫn là kêu lên những tiếng rên rỉ kia như được khích lệ, "Anh Tứ, a a a ..."
"Gọi lại tên anh đi, gọi lại đi!"
"A a a ..."
...
Nửa tiếng giờ, sau khi Ôn Ngôn bị ngón tay của Lục Diệu chọc ngoáy và trêu đùa đến kinh người, tiểu huyệt của Ôn Ngôn xuất hiện những dòng dịch mật tuôn trào, thấm đẫm ga giường ở dưới thân cô
Anh lấy khăn giấy lau người cho cô sạch sẽ, sau đó trèo lên giường đi ngủ và anh ôm cô trong lồng ngực của mình, khác hẳn lần trước ở nhà Lục, có lẽ chỉ là vấn đề thời gian, anh cần phải ngủ lại với cô thường xuyên hơn.
Lục Diệu giống như một con chó sói đói, vừa mới ôn tồn với cô rồi lại nâng mặt cô lên hôn liên tiếp.
Từ trán đến sống mũi, lại là môi ...
Ôn Ngôn vòng tay qua cổ anh hôn lại, há miệng ngậm lấy chiếc lưỡi anh đưa vào trong miệng, hai người mút mát qua lại lẫn nhau, và tiếp tục rên rỉ trong mũi cho đến khi nụ hôn vượt khỏi tầm kiểm soát một lần nữa.
Lục Diệu bế cô lên, chôn cơ thể mảnh mai của cô dưới thân mình, ôm lấy hông cô, vùi đầu vào đồi núi trập trùng trắng muốt của cô rồi thay phiên bú mút đầu từng bên một, côn thịt to lớn của anh liên tục co giật trong lòng cô, bên trong hừng hực.
cọ xát với hai cánh hoa run rẩy mẫn cảm của cô, và trong một lúc ngắn dưới sự cọ xát ấy cô đã tiết ra rất nhiều nước.
Loại phương thức ma sát này khi thực sự càng ngày càng thêm dâm đãng, cô hét lên mấy tiếng ấm áp, nhéo nhéo bờ vai rắn chắc của Lục Diệu, vặn hông tìm chỗ để thoải mái hơn, không ngừng gọi anh là anh Tứ.
Nhưng cô không biết rằng cách làm cho cô cảm thấy thoải mái này đã khiến Lục Diêu muốn nhanh chóng nhét vào bên trong cô mấy lần.
Mãi cho đến khi cô đã cao trào, cuối cùng Lục Diệu không kìm được nữa, hắn nắm lấy côn thịt của mình hướng vào miệng huyệt của Ôn Ngôn , nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bây giờ thật sự muốn nhét côn thịt vào trong đâm cô bé của em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...