Những ký ức lũ lượt kéo về khiến Lôi Ảnh cảm giác như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, anh dường như đã quên những hình ảnh đó, khi đám người kia đi khỏi, anh chạy vào nhà, nhìn thấy cha mẹ bất động máu chảy đầm đìa, mặc cho anh kêu gào, họ không có một chút phản ứng, anh mơ hồ hiểu rằng cha mẹ đã chết, chỉ còn lại anh cô đơn trên cõi đời.
Báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã điều tra nhưng vẫn không ra hung thủ là ai.
Chỉ trong một đêm, anh trưởng thành hơn hẳn.
Cảnh sát thấy anh còn nhỏ, lại không có người thân thích nên giúp đỡ anh chôn cất cha mẹ, anh không nói gì cũng không biết đi đâu về đâu, nhà ư, không được, trường học cũng không thể đến, bởi vì anh biết, đám cười kia chắc chắn không bỏ qua cho anh.
Mưa xối xả táp vào cơ thể nhỏ bé của anh, chạy vô định trên đường, lúc qua đường suýt bị xe tông phải, bước xuống xe, anh vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt Hoắc Thương Châu nhìn anh lúc đó.
Không phải lần đầu tiên họ gặp nhau, lúc đầu cha Lôi Ảnh, cha Hứa Cần Dương và cha Hoắc Thương Châu là ba người bạn tốt, sau khi Hứa Thiên giở mặt với Hoắc Hành Bác, anh không gặp lại Hoắc Thương Châu nữa, lần đó hơi đột ngột, Lôi Ảnh cũng không biết phản ứng thế nào.
Không như dự đoán, Hoắc Thương Châu đưa tay ra, kéo anh ướt đẫm đang ngồi dưới đất lên, sau đó đưa anh về nhà, chính vì sự kiên trì của Hoắc Thương Châu, anh mới được Hoắc Hành Bác giữ lại, từ đó về sau, trở thành bạn của Hoắc Thương Châu, được hưởng mọi quyền lợi như anh.
Thật ra… Hoắc Thương Châu gần như là ân nhân của anh, nhưng khi Hứa Cần Dương phơi bày thực tế trước mặt, anh băn khoăn đến cùng cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Tốc độ xe không hề giảm ngược lại tăng vọt trên lối đi bộ, tâm trí Lôi Ảnh không biết đã bay đi đâu.
………………………………………
Lần đấu thầu này mang tầm cỡ quốc gia, vì thế các nhà thầu đều đã qua lựa chọn cẩn thận.
Không liên lạc được với Lôi Ảnh, Hoắc Thương Châu một thân một mình tới, ngồi ở hội trường, từng đối thủ cạnh tranh lần lượt xuất hiện, Hoắc Thương Châu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như thế.
Thời gian sắp đếnmHoắc Thương Châu lần nữa gọi điện cho Lôi Ảnh, nhưng vẫn tình trạng tắt máy như thế, Hoắc Thương Châu thầm rủa một câu chết tiệt! Anh không biết Lôi Ảnh đang làm cái trò gì, lúc quan trọng thế này lại tự nhiên mất tích.
Mọi cử động của anh không thoát khỏi ánh mắt Hứa Cần Dương, khi thấy Hoắc Thương Châu trở nên nóng nảy, trong lòng hắn mừng thầm. Hôm nay hắn phải dạy cho Hoắc Thương Châu biết mùi vị của mất mát, của phản bội.
Ngồi xuống dãy ghế trước mặt Hoắc Thương Châu, Hứa Cần Dương quay đầu cười cười với anh, nụ cười có vẻ tự tin quá mức.
Hoắc Thương Châu lạnh lùng nhìn hắn rồi quay đầu đi chỗ khác.
Rất nhanh, buổi đấu thầu bắt đầu…
………………………………..
Cố Chiêu Ninh ôm bình giữ nhiệt đến cửa phòng Thiên Mộng Tuyết, do dự hồi lâu, cô không biết đi vào sẽ gặp phải cái gì, dù sao người cô ta không muốn nhìn nhất lúc này chính là cô.
Cho đến khi bác sĩ từ bên trong đi ra, Cố Chiêu Ninh cũng đúng lúc chạm mặt Thiên Mộng Tuyết, lúc này, cô không muốn cũng phải vào.
Cô có thể thấy rõ vẻ mặt chán ghét của Thiên Mộng Tuyết, tâm tình hơi lo sợ bất an, cô nhắm mắt đi vào. Đóng cửa lại, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh. Đặt bình cháo gà lên tủ đầu giường, ngồi xuống ghế, thực ra lúc này cô rất lúng túng, vì Thiên Mộng Tuyết căn bản không xem như có sự tồn tại của cô.
Cô hắng giọng, phá vỡ không khí yên lặng: “Cô thấy đỡ hơn chưa?” Thiên Mộng Tuyết nghe những lời này thẩy rất giả tạo, nhưng Cố Chiêu Ninh là thật lòng, trải qua mọi chuyện, không phải cô không hận, Thiên Mộng Tuyết không chỉ một lần muốn phá cô và Hoắc Thương Châu, lại hại chết cha mẹ anh, nhưng là một người phu nữ, lại rơi vào tình cảnh này, Cố Chiêu Ninh không thể nào không thông cảm với cô.
Thiên Mộng Tuyết khinh khỉnh liếc nhìn cô, tầm mắt rơi vào chiếc bình giữ nhiệt cô mang tới, sau đó lại lẳng lặng quay đầu ra cửa sổ, khuôn mặt đã gầy gò vì vẻ tái nhợt lại thấy càng gầy hơn. Cô cứ nhìn ra cửa sổ như thế không để ý tới Cố Chiêu Ninh, như thể cô không hề tồ tại.
Cũng không hẳn là không để ý, chỉ có điều cô không biết trả lời ra sao, lúc này, Cố Chiêu Ninh vẫn có thể rộng lượng đến thăm cô, chẳng phải cô đã làm nhiều việc sai trái sao? Hơn nữa còn dùng con người khác ép cô phải ra đi, nhưng cô ta lại không cười nhạo, nhục mạ mình như trong tưởng tượng, đổi lại còn mang cơm cho mình, cô biết trả lời thế nào, cô bây giờ đã khó chịu, mà Cố Chiêu Ninh còn lương thiện trước mặt mình, cô càng không chịu nổi.
“Tôi biết là cô không muốn gặp tôi, thực ra tôi cũng không muốn đến thăm cô.” Cố Chiêu Ninh cười cười, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Thiên Mộng Tuyết. “Dù sao chúng ta cũng đều là phụ nữ, tôi biết cô vì quá yêu nên lới làm thế, thật ra tôi cũng không có tư cách ở đây nói những lời này, nhưng tôi muốn cô hiểu, sự thật là… yêu một người không cần phải chiếm đoạt, nếu Thương Châu thực sự yêu cô, tôi sẽ ra đi, nhưng anh ấy không yêu cô, tôi mong rằng cô sẽ sớm hồi phục, cô còn trẻ, tương lai còn dài, có lẽ những lời này cô cũng không muốn nghe.” Thấy Thiên Mộng Tuyết không có phản ứng gì, Cố Chiêu Ninh nói xong đứng lên: “Cháo gà nguội rồi, tôi đã ninh vài tiếng, cô uống nhanh đi, sau này tôi sẽ không tới quấy rầy cô nữa.” Cô như thế cũng là quan tâm hết mức rồi, về sau chỉ có thể nhìn Thiên Mộng Tuyết tự lựa chọn, sẽ đi đến cùng hay làm lại từ đầu, những thứ này không còn liên quan đến cô nữa.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng nức nở của Thiên Mộng Tuyết.
Cô khóc, khi Cố Chiêu Ninh nói xong nước mắt cô cũng không ngừng được chảy xuống. Phải! Cô đã làm nhiều việc ngu ngốc trong quá khứ, khiến cô bây giờ không có đường về, cô thừa nhận, những lời của Cố Chiêu Ninh làm cô xúc động, cô cũng không còn hận cô ấy, chỉ hận mình quá nhỏ nhen, ích kỷ.
Vì vậy… Cô âm thầm hạ quyết tâm, cô không thể tiếp tục lầm lỗi nữa.
……………………………
Cửa hội trường mở ra, mọi người ùn ùn vây quanh Hoắc Thương Châu, cận vệ ngăn không xuể, thái độ của anh vẫn trước sau như một, vẻ mặt vô cảm, các ký giả theo tới cùng, không biết hôm nay ai chết trong tay ai.
Sau khi Hứa Cần Dương ra ngoài, lại một nhóm người vây lấy hắn.
“Xin hỏi tổng giám đốc Hứa, lần này kết quả đấu thầu có làm anh hài lòng không? Cuối cùng là ai chiến thắng?”
“Tôi ở hãng thông tấn XX, xin hỏi tổng giám đốc Hứa, vẻ mặt của anh có phải muốn nói lên rằng lần này không ngờ lại trúng thầu mảnh đất này?
“Đúng vậy đúng vậy, nét mặt vừa rồi của Tổng giám đốc Hứa so với lúc này hoàn toàn khác nhau, có phải không…?”
Các ký giả thi nhau hỏi, nét mặt của Hứa Cần Dương xem ra cũng không dễ nhìn, hắn trừng trừng nhìn Hoắc Thương Châu, trong khi đó Hoắc Thương Châu nở một nụ cười nhạo báng. Hứa Cần Dương hận nghiến răng nghiến lợi, siết chặt quả đấm, cả người run lên, ném một ánh mắt cảnh cáo cho lũ ký giả cứ bám lấy mình không buông, không nói lời nào, kéo theo thuộc hạ bỏ đi.
C-H-O-A-N-G!
Hứa Cần Dương trở lại phòng làm việc, hất tung toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, hai tay chống nạnh, nhìn mấy người quản lý đứng trước mặt, hung hăng khiển trách: “Tôi nuôi các anh để làm ăn kiểu gì thế không biết? Hư! Lại dám để chuyện bại lộ như vậy? Có phải các người muốn chết rồi không?”
Một trong số đó nghe Hứa Cần Dương nói xong, oan ức thanh mình: “Tôi đã sớm nhắc nhở anh, mức giá đó nhất định là có vấn đề, nhưng… anh nói cứ làm theo anh bảo là được.” Hắn làm theo điều chỉnh cuối cùng của Hứa Cần Dương, lúc này lại đem mọi chuyện đổ lên đầu bọn hắn, thật không chấp nhận được.
Hứa Cần Dương sửng sốt, đúng vậy, là mức giá Thiên Mộng Tuyết lấy được có vấn đề, một con đàn bà lại dám đùa giỡn hắn, giỏi lắm. Hứa Cần Dương nheo mắt, mím môi âm thầm gật đầu, lần này Thiên Mộng Tuyết lừa hắn, hậu quả là gì hắn sẽ cho cô ta thấy. Lạnh lùng liếc nhìn tất cả, hắn nổi giận quát lên: “Tất cả cút hết ra cho tôi.”
Mấy tên thuộc hạ sợ tới mức cụp đầu chạy hết.
A Đông đứng sau mấy người lúc này mới tiến lên một bước, đứng sau lưng nói với Hứa Cần Dương: “Thiếu gia, anh xem…” A Đông hiểu rõ Hứa Cần Dương, mức giá thầu này là Thiên Mộng Tuyết đưa, món nợ này chắc chắn phải tính sổ với cô ta.
Hứa Cần Dương vuốt mặt một cái, tâm tình kích động đã phục hồi mới nói: “A Đông, theo dõi thật chặt cô ta! Tôi sẽ khiến cô ta đau đến không muốn sống nữa.” Cô ta dám phản bội hắn, Thiên Mộng Tuyết lại dám làm như vậy? Trong lòng Hứa Cần Dương như có hàng vạn kiến đốt, hắn không hiểu, tại sao ngay cả Hoắc Thương Châu cũng không muốn cô ta, mà cô ta lại một lòng một dạ như vậy.
Thật ra hắn cũng không biết, Thiên Mộng Tuyết không gạt hắn, mà chỉ là Hoắc Thương Châu có động tay động chân chút thôi.
Hứa Cần Dương lại nghĩ đến Lôi Ảnh, ít nhất trong tay hắn vẫn còn vũ khí này, nếu hắn không chiếm được mảnh đất kia, thế thì hắn muốn cướp Hắc bang, một khi mất đi Hắc bang, Hoắc Thương Châu sẽ mất đi thứ hộ thân, chết lúc nào cũng không biết.
Trong lòng cười thầm, hắn cầm điện thoại đi ra ngoài: “Alo, Lôi Ảnh, anh đang ở đâu?” Hứa Cần Dương nhìn ra cửa sổ cười gian ác, không biết Lôi Ảnh nói gì, nụ cười của hắn càng khả ố hơn, mặt hằm hằm sát khí: “Được, tôi biết rồi, anh cố gắng một chút, hôm nay để tên tiểu tử Hoắc Thương Châu được như ý… Ừ, cứ như vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, Lôi Ảnh thở phào nhẹ nhõm, những lời này là vì Hoắc Thương Châu hay vì chính anh? Ngồi trong xe, Lôi Ảnh không biết mình nên đi đâu, có điều… lúc này anh phải về bên cạnh Hoắc Thương Châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...