Ông Xã Quái Dị


Sáu năm trước, khi Lam Tiểu Doanh vừa tròn mười tám tuổi, đang là học sinh cấp ba. Cô cũng khao khát có được một tình yêu nồng cháy như những cô gái đồng lứa khác. Đầu hạ năm đó, vào đúng mùa hoa phượng tím đang nở rộ, cô gặp được mối tình đầu trong cuộc đời mình, gặp được người con trai trong sáng kia, Bạch Dã Kiều.
Bạch Dã Kiều không phải bạn học cùng trường, anh ấy lớn hơn Lam Tiểu Doanh bốn tuổi, bởi vì mẹ anh Bạch Linh là người quản lý thư viện, cho nên anh ấy thường xuyên tìm một góc yên tĩnh nào đó trong đó thư viện đọc sách, anh ấy là người nói chuyện rất cẩn thận, thậm chí có chút quái gở, không có một người bạn nào.
Có một lần, cũng chính một lần đó, trong một cái góc đó hai người đã gặp nhau, từ cái nhìn đầu tiên, thì định mệnh đã an bài sự ràng buộc giữa hai người.
Có lúc, thích một người nào đó, có lẽ cũng chỉ vì một ánh mắt, không cần có bất kỳ lý do đặc biệt nào, trong hàng trăm ngàn người bạn sẽ gặp được người kia của mình.
Lam Tiểu Doanh cuốn hút Bạch Dã Kiều bởi sự nhiệt tình của cô, làm cho anh bước ra từ thế giới cô đơn của mình. Tất nhiên, những ngày tốt đẹp đó không dài.

Chạy ra khỏi trung tâm mua sắm, Lam Tiểu Doanh lòng nóng như lửa đốt dòm ngó xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Trình Mộc Trì, anh bước lên Buick màu đỏ, cô bất chấp những chiếc xe đang chạy về từ bốn phía, mà lập tức đuổi theo.
Nhưng, chiếc Buick màu đỏ đã khởi động máy, chạy đi trước mắt cô.
“Dã Kiều, Dã Kiều, dừng xe lại!” Cô gào to, làn váy dài bay phất phơ trong gió, chạy được vài bước, cởi giày cao gót ra, tiếp tục chạy nhanh đuổi theo sau.
Từ kính chiếu hậu, một cô gái mặc trang phục pháp sư đang đuổi theo, không nghe rõ cô ấy đang gào thét điều gì, chỉ biết cô ấy đang đuổi theo xe.
“Cậu Trình, cô gái đó hình như đang………”
“Tiếp tục lái xe.” Trình Mộc Trì chặn ngang lời của tài xế.
“Vâng..”
Hắc Vân ngồi ở ghế phụ liếc nhìn một cái, có lẽ lại là một người không biết tự lượng sức mình mà muốn bay lên làm phượng hoàng.
“Bạch Dã Kiều……”
Chiếc Buick bỏ lại Lam Tiểu Doanh một quãng xa tít ở đằng sau, cô không còn chạy nổi nửa, lúc này thở hì hụt, một tay đè ở phần bụng, chạy một quãng đường dài như vậy, phần bụng dưới có hơi đau, lòng bàn chân lại càng nóng rát hơn, nhưng không bằng nỗi đau ở trong lòng.

Cái cậu cả nhà họ Trình kia không thể nào là Bạch Dã Kiều, mặc dù gương mặt giống, nhưng thân phận hai người khác xa nhau, không có chút gì dính líu đến nhau, chắc do cô nghĩ quá nhiều rồi, cứ ngỡ gặp lại Bạch Dã Kiều, người đàn ông mất tích một kỳ lạ vào sáu năm trước.
Lam Tiểu Doanh phấn chấn lại rồi nở nụ cười mỉa mai, sao cô lại thế này nhỉ? Cho dù có đuổi kịp, nếu là Bạch Dã Kiều, nhìn thấy cô anh sẽ có thái độ như thế nào đây? Hay anh biết rất rõ cô đang đuổi theo ở phía sau vẫn không chịu dừng xe lại? Thở một hơi thật dài, lau đi nước mắt đọng lại ở khóe mi, hít một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc.
Ở trước cửa trung tâm mua sắm, Trình Mộc Hàng nhìn Lam Tiểu Doanh đang đứng ở phía xa, cảnh vừa nãy anh nhìn thấy hết, không lẽ cô gái này biết Trình Mộc Trì sao? Giữa hai người họ?
Anh vừa nghĩ đến cô ta có liên quan đến em trai, Trình Mộc Hàng nắm chặt bàn tay lại, tất cả đường nét trên gương đều đanh lại, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lẽo.
Từ trước đến nay người anh luôn ghét cay ghét đắng chính là Trình Mộc Trì, từ ngày đầu tiên nó bước vào nhà họ Trình, thì ba đã không còn xem trọng mình như lúc trước. Điều quan trọng hơn nữa, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, không cần nghĩ cũng biết nó quay về chỉ muốn chiếm đoạt tài sản thôi.
Các đốt ngón tay phát lên tiếng răng rắc, Trình Mộc Hàng giữ lại những nghi ngờ trong lòng, kiên quyết quay người đi.
Còn Lam Tiểu Doanh, quay về trong trạng thái như người mất hồn, dưới ánh nắng mặt trời, con đường nhựa giống như một lò than, mà cô thì chẳng cảm giác được gì.

Vu Mỹ Kim thường nói, cô là đứa con gái vô cảm, yêu tiền hơn mạng, trong bụng toàn những ý nghĩ xấu xa. Nhưng nào có ai biết được, một Lam Tiểu Doanh yếu đuối và u sầu, trước giờ cô chỉ cất giấu ở bên trong.
“Chị ơi, chị sao vậy?”
“Tiểu Doanh, con không đuổi kịp cậu cả Trình sao?”
Quay trở lại cửa, Lam Tiểu Doanh cười to ha ha. “Con không sao đâu, chúng ta về nhà chúc mừng thôi, hôm nay kiếm được bộn tiền.” Nói xong, cô bỏ đi ngay lập tức.
Lam Tiểu Thiên và Vu Mỹ Kim nhìn nhau, khó hiểu, nhưng vẫn đuổi theo. “Đợi với…..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận