Dịch: Thanh Dạ
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại đầu của Lam Tiểu Doanh đau như búa bổ, quả nhiên say rượu chẳng có gì hay ho. Mang máng nhớ lại chuyện tối hôm qua, hình ảnh rời tạc, nhưng vẫn làm cho cô sợ hãi đến bật dậy. Vừa nghĩ đến người nửa thú, cả người cô chợt run lập cập, đáng sợ quá đi, đây là nơi quỷ quái gì mà lại có quái thú vậy.
Nhìn lại quần áo trên người mình, trong lúc hốt hoảng nghĩ lại, hình như tối hôm qua là cậu Trình thay cho cô thì phải? Chậc chậc, cái tên man show [1] đó. Nghĩ lại, cô nghi ngờ ghê, rõ ràng anh ta tỏ ra chán ghét, nhưng tại sao vẫn quan tâm đến vậy chứ?Không lẽ là anh sao? Cho dù như thế nào, phải nhanh chóng điều tra chuyện này.
Trở mình xuống giường, bất chấp đầu còn đau, Lam Tiểu Doanh mau chóng thay quần áo, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Vừa hay, nhìn thấy Trình Mộc Trì đang ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã xem tivi.
“Thật ngại quá, tôi dậy trễ mất rồi, giờ tôi sẽ đến công ty với anh.”
Bất thình lình, người đàn ông tỏ ra không có việc gì nói: “Hôm nay nghĩ làm.”
Lam Tiểu Doanh đang bận rộn nãy giờ ngẩn người, sau đó chán nản ngồi phịch xuống đất, nếu biết hôm nay được nghĩ, cô đã ngủ nhiều hơn chút rồi. Ủa? Cậu Trình nhượng bộ rồi sao? Tối hôm qua không phải còn muốn đuổi cô đi mà?
Từ đầu đến cuối, người đàn ông chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, nhưng đột nhiên Lam Tiểu Doanh cảm thấy, thực ra con người anh không lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài.
“Vậy tôi đi làm bữa sáng đây, anh muốn ăn gì?”
“Tùy cô thôi.”
Có trời mới biết tùy cô thôi nó khó đến dường nào, nhưng nếu anh đã nói như vậy thì đừng có trách cô, he he.
Trình Mộc Trì nhìn cô đi vào nhà bếp, khóe miệng vô thức cong lên mà ngay cả anh cũng không biết. Mặc dù ánh mắt vẫn hờ hững như trước, nhưng không thể phủ nhận cảm giác chán ghét cô ở trong lòng đã giảm bớt.
Khoảng nửa tiếng sau, Lam Tiểu Doanh bưng cháo cô nấu ra, trước khi ăn uống thuốc giảm đau, nó làm cho đầu cô bớt đau hơn, cho nên thoạt nhìn tinh thần cô cũng không tệ.
Trên người cô mặc một cái tạp dề, nhìn giống người phụ nữ nội trợ, vô cùng nhiệt tình đùn đẩy Trình Mộc Trì đến bàn ăn.
“Đừng có lanh chanh.” Quả nhiên, Trình Mộc Trì đẩy tay cô ra, vẻ mặt bực bội.
Biết rõ tính của anh, Lam Tiểu Doanh cũng không thèm để ý, cô chỉ vào cháo trong tô nói. “Anh nếm thử xem, đây là cháo điền viên khi sơ.”
Nguyên liệu chính của món cháo này là gạo, nước, dầu, nấm hương, cà rốt, bắp non, cải bông, muối, thịt gà và tiêu trắng. Đương nhiên, trong này còn nêm nếm một số gia vị, trộn lẫn với nhau khó có thể nhận ra. Cô nhớ rõ Bạch Dã Kiều khá dị ứng với thứ kia, nếu Trình Mộc Trì cũng như vậy, thế thì càng đáng nghi hơn.
Nhìn sơ qua cũng tạm ổn, trước giờ Trình Mộc Trì đều không ăn sáng ở nhà, biệt thự có rất ít người làm, cho nên lúc người làm đến quét dọn, thì cũng là lúc anh không có ở nhà.
Nhẹ nhàng cầm muỗng lên, anh tao nhã múc một muỗng, chậm rãi đưa vào trong miệng mình, chầm chậm nuốt xuống, cuối cùng nuốt xuống yết hầu. Mùi vị quả thật không tệ, chỉ là bên trong có mùi vị rất kỳ lạ.
Một giây sau, bàn tay nằm muỗng bỗng nhiên buông ra, cái muỗng rớt xuống bàn.
Lam Tiểu Doanh ngồi một bên làm hổ rình mồi. “Cậu Trình, cậu sao vậy?”
Trình Mộc Trì ho khan đứng lên, cả gương mặt điển trai thoáng chốc đỏ lên, anh vội vàng cầm cái ly, một hơi uống sạch nước trong ly.
Không lẽ? Anh dị ứng với cà rốt sao? Cũng có thể nói anh giống y như Bạch Dã Kiều sao?
Đi vòng qua bàn ăn, tay của cô đặt ở trên lưng người đàn ông, vỗ nhẹ. “Anh bị dị ứng với cà rốt phải không?”
Trình Mộc Trì tức giận đẩy tay cô ra, đứng thẳng người, nhìn cô với vẻ lạnh lùng. “Ai nói với cô tôi bị dị ứng với cà rốt hả? Cô bỏ thêm tiêu trắng vào phải không?”
Hả? Thì ra anh bị dị ứng với tiêu trắng à? Nhưng mà, phản ứng của anh với Bạch Dã Kiều rất giống nha……
“Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, uống nhiều nước đi.” Lam Tiểu Doanh giả vờ nở một nụ cười, đành phải lanh trí lấy giùm anh một ly nước.
“Không cần!” Anh chán ghét đẩy cô ra, cậu Trình lại không vui nữa rồi.
Còn Lam Tiểu Doanh, trong ánh mắt lóe lên một sự chiến đấu mạnh mẽ, kế hoạch lần này thất bại, vậy chỉ có thể ra đòn sát thủ thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...