Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Bùi Tuấn Vũ buồn cười nhìn cô nói “Sao vậy? Cô không định nhận mệnh lệnh sao?”

“Hả?” Đỗ Lôi Ti giả ngu cười nói “Tổng, tổng thống, anh nói nhận mệnh lệnh gì? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước!” Nói xong, không đợi người đàn ông phía sau nói chuyện, mặc chiếc váy giống như giẻ rách chạy ra khỏi phòng.

Đúng lúc Đỗ Lôi Ti khóa cửa, cô thở một hơi dài, ngay lúc đó gỡ bỏ nụ cười lúc nãy, lấy tay gõ đầu mình, trong lòng oán giận mình nhưng chuyện đã xảy ra, cô tự nhủ trong lòng “sẽ không sao đâu”

Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo người giúp việc, đi ra ngoài.

Bùi Mộng Na nhìn thấy Đỗ Lôi Ti đi tới, vội vàng đi tới hỏi “Anh tôi không làm khó cô chứ, cô đừng thấy bình thường anh trai tôi lạnh lùng nhưng rất dễ nói chuyện đấy!”

Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy cô chạy ra khỏi phòng, khóe miệng khẽ nhếch, nếu ba mẹ nhất định bắt anh kết hôn, bây giờ có người phụ nữ này sau này anh sẽ bớt đi ít phiền toái.

Anh đi vào phòng tắm, tắm rửa, thay quần áo đi ra khỏi phòng ngủ.

Khi Đỗ Lôi Ti nhìn thấy anh xuất hiện tại phòng khách, vội vàng trốn vào trong bếp.


Bùi Tuấn Vũ không nhìn cô, đi tới ghế sa lon ngồi xuống hỏi “Mộng Na, mẹ gọi điện thoại cho em không?”

Bùi Mộng Na giả bộ ngu nói “Không có, ba mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới làm gì có thời gian gọi điện thoại cho em chứ!”

“Thật sự chưa gọi cho em?”

“Không có, thật sự không có!” Bùi Mộng Na mặt không đỏ nói.

Oa, xem ra mẹ thật sự gọi điện thoại.

Lâm Thanh tức giận quay về phòng mình, ngồi trước bàn trang điểm, hai tay siết chặt, dùng sức đập lên mặt bàn trang điểm.

“Cốc cốc cốc......” Tiếng gõ cửa vang lên.


“Vào đi!” Lâm Thanh lạnh giọng nói.

Tiểu Thanh đi vào, mặt áy náy nói “Công chúa, xin lỗi, việc cô giao tôi không thể hoàn thành!”

“Cô nói gì?” Lâm Thanh nhíu mày lớn tiếng hỏi.

Lâm Thanh khom người nói “Xin lỗi công chúa, ngày hôm qua vốn dĩ tôi muốn làm theo kế hoạch, tôi đã chuẩn bị thuốc, kết quả cô chủ xuất hiện lấy đi chai thuốc trong tay cho nên không thể bỏ thuốc!”

Lâm Thanh nghe cô ta nói liền tức giận “Đúng là đồ vô dụng, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, xem ra, tôi thật sự không nên nghe theo kế hoạch của cô! Bây giờ thì tốt rồi, cô đã giúp người giúp việc đê tiện kia được như ý!”

“Cái gì? Công chúa nói gì?” Tiểu Thanh cho rằng mình nghe nhầm, không xác định hỏi.

“Đồ vô dụng!Được rồi, bây giờ lập tức biến khỏi mắt tôi”

“Vâng, công chúa!” Nói xong, tiểu Thanh đi ra khỏi phòng.

Sau khi khóa cửa cô ta suy nghĩ không biết chuyện gì xảy ra? Cô chủ thật sự......

Ngay sau đó cô ta lại lắc đầu, không thể nào, cô chủ không thể làm chuyện đó, dù cô chủ có thích người giúp việc đê tiện kia thế nào cũng không thể làm chuyện như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui