Đến gần tối giáo viên mà công ty Mạnh Lạp tìm thấy mới đến......
“Tổng giám đốc, tôi là giáo viên đến đây dạy!” Cô gái cung kính nói.
“Được, tiền lương sẽ được công ty gửi vào thẻ cho cô!” Mạnh Lạp lạnh giọng nói.
“Anh còn giả bộ lạnh lùng nữa chứ!” Bùi Mộng Na đứng một bên nói.
Cô gái đến dạy học bất mãn nhìn cô, không vui nói “Sao cô lại nói chuyện với tổng giám đốc của chúng tôi vậy chứ?”
Bùi Mộng Na mặc kệ cô, trực tiếp nói “Cô là cái gì chứ, là cây tỏi à? Cô có quyền gì mà nói chuyện với tôi?”
Đỗ Lôi Ti đứng một bên vội vàng tới hòa giải “Đừng cãi nhau, mọi người đều là lần đầu găp nhau không nên caĩ nhau, như vậy thật mất mặt!”
“Xem ra cô muốn về nhà!” Mạnh Lạp nhìn cô gái tới dạy học nói.
Cô gái đến dạy học vội vàng đi tới lấy lòng nói “Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, đừng xa thải tôi......”
“Mạnh Lạp, thôi, nếu người đã tới, chúng ta......” Đỗ Lôi Ti lên tiếng xin.
Đôi mắt thâm thúy của Mạnh Lạp nhìn cô ta chằm chằm nói “Cô tới đây là để dạy học, nhớ không được bạc đãi những đứa trẻ ở đây!”
Cô gái tới dạy học nhìn thấy ánh mắt kia của tổng giám đốc, cơ thể không tự chủ run rẩy, ánh mắt kia thật sự làm người ta cảm thấy sợ, cô ta nói “Tổng......Tổng giám đốc, anh yên tâm!”
Viện trưởng nhìn thấy cô gái mới tới lịch sự chào hỏi “Cô gái, xin chào, chào mừng cô tới đây!”
“Chào viện trưởng!” Cô gái tới dạy vươn tay chào hỏi.
Đỗ Lôi Ti mỉm cười nói “Dì, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi!”
“Cháu xem, dì lớn tuổi nên hồ đồ rồi, làm chuyện gì cũng không chu đáo!” Viện trưởng áy náy nói.
Một nhóm người đi vào trong phòng!
Viện trưởng sắp xếp xong phòng cho cô gái kia xong kéo Đỗ Lôi Ti qua một bên nói “Lôi Ti, ngày mai cháu phải quay về rồi, dì thật sự không bỏ được cháu, mặc dù chúng ta chỉ gặp nhau mấy ngày nhưng mà dì rất thích cháu, đợi đến khi cháu sinh nhất định phải nói cho dì biết, biết không?”
Đỗ Lôi Ti chảy nước mắt nhìn viện trưởng “Dì, dì yên tâm, khi nào cháu sinh nhất định sẽ quay về gặp dì!”
“Được, vậy dì ra ngoài cùng Tiểu Vũ, cháu cùng mọi người từ từ nói chuyện!” Nói xong dắt Bùi Vũ đi ra ngoài.
Đỗ Lôi Ti lại đi vào phòng, chỉ thấy Bùi Mộng Na ngồi đó liền hỏi “Mạnh Lạp đâu?”
Bùi Mộng Na nhìn cô nói “Em nào biết ẻo lả đi đâu, chị dâu, bây giờ chị mang thai, chị nên nghỉ ngơi sớm đi, nếu không ngày mai ngồi xe đi đường dài sẽ rất mệt!”
“Được, vậy chị đi nghỉ ngơi trước!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
“Vậy em đi ra ngoài đi dạo một chút!” Bùi Mộng Na nói xong xoay người đi ra ngoài!
Bùi Mộng Na đi ra ngoài sân, lúc đang cảm thấy nhàm chán, cô nghe thấy ngoài sân có tiếng gì vang lên, cô khẽ đi tới......
Mạnh Lạp ở trong góc sân cùng cô gái đến dạy học đang trao nhau nụ hôn nóng bỏng......
Bùi Mộng Na vội vàng lấy tay che mắt la to “Đồ lưu manh......”
Mạnh Lạp đẩy cô gái trong lòng ta, đi tới cạnh cô nói “Đừng kêu nữa, cô muốn gọi tất cả mọi người dậy sao?”
Bùi Mộng Na lui về phía sau, giống như tránh dịch bệnh, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn người đàn ông trước mặt nói “Anh thật là thô bỉ, không nghĩ tới ở nơi công cộng mà lại cứ ôm ôm ấp ấp như vậy!”
“Hử.......? Rốt cuộc cô có nhìn thấy không? Nếu không nhìn thấy thì đừng nói lung tung!” Mạnh Lạp tức giận nói.
“May mà tôi nhìn thấy, nếu như để các bé trong nhà trẻ nhìn thấy, vậy thì thật là mất mặt!”
Cô gái đến dạy học nhìn thấy tổng giám đốc nổi giận liền nói “Tổng giám đốc, tôi về nghỉ ngơi trước!” Nói xong liền định đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Mạnh Lạp lạnh giọng nói.
Cô gái đến dạy học xoay người nhìn anh, run sợ trong lòng “Tổng.....Tổng giám đốc......Có chuyện gì không?”
“Ngày mai cô có thể rời khỏi đây rồi!” Mạnh Lạp lạnh giọng nói.
Bùi Mộng Na thật sự không ưa người đàn ông này, rõ ràng vừa rồi là anh ta chiếm tiện nghi của cô gái kia, bây giờ còn dùng giọng như vậy nói chuyện!
Mạnh Lạp nhíu mày nhìn cô “Nét mặt cô như vậy là có ý gì?”
“Anh quan tâm đến vẻ mặt tôi làm gì?” Bùi Mộng Na nói.
Cô gái đến dạy học nức nở nói “Tổng......Tổng giám đốc......Tôi biết sai rồi!”
“Sao cô lại không có tiền đồ như vậy? Rõ ràng là ẻo lả này bắt nạt cô, sao bây giờ cô lại cầu xin anh ta chứ?” Bùi Mộng Na nhìn cô gái trước mặt nói.
Cô gái đến dạy học không để ý đến cô......lại cầu xin “Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, tôi không dám nữa, van xin anh, đừng xa thải tôi......”
Mặc dù nơi đây là vùng núi hẻo lánh nhưng công ty đối xử rất tốt cho nên cô ta không thể rời đi......
“Sáng sớm ngày mai rời khỏi đây, tôi không muốn gặp lại cô!” Mạnh Lạp lạnh giọng nói, xoay người đi ra ngoài.
Bùi Mộng Na thật sự rất buồn bực, rốt cuộc là đang đùa gì vậy?
Thôi, cô cũng không rảnh quan tâm đến vấn đề này, cô cũng xoay người đi ra ngoài.....
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ti dậy sớm, dọn dẹp hành lý......
“Lôi Ti, chị dậy sớm vậy?” Bùi Mộng Na dụi mắt hỏi.
“Chị muốn thu dọn hành lý, sau đó đi xem bọn nhỏ một chút!”
“Vậy chi xem mấy đứa trẻ đi, ở đây em giúp chị dọn dẹp là được!” Bùi Mộng Na ở trên giường mặc quần áo.
“Không cần, chị tự làm là được, chị cũng không nhiều đồ lắm!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
Cô xếp quần áo vào hành lý, đi ra khỏi phòng.....
Cô từ từ đẩy cửa đi vào phòng của bọn trẻ đi vào......
Đỗ Lôi Ti giơ tay lên, sờ vào khuôn mặt những đứa trẻ đang ngủ, lưu luyến không rời!
Khi cô đi tới sân nhìn thấy Bùi Mộng Na đang xếp hành lý “Mộng Na, chị thật sự không thể bỏ được nơi này!”
“Lôi Ti, em biết chị rất thích những đứa trẻ ở đây nhưng mà chị thật sự không thuộc về nơi này, cho nên......” Bùi Mộng Na nhìn cô nói.
Mạnh Lạp đi ra ngoài nói “Người đến đây dạy học đã rời khỏi đây rồi, ngày mai tôi sẽ cho người khác tới!”
“Người đàn ông này anh thật sự là không có nhân phẩm, chiếm tiện nghi của người ta còn đuổi người ta đi?” Bùi Mộng Na nói.
“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa!” Đỗ Lôi Ti ngăn cản.
“Lên xe đi, vì lý do an toàn, tôi lái xe!” Mạnh Lạp nói xong lên xe ngồi.
Bùi Vũ từ trong nhà chạy ra kêu to “Chờ cháu một chút......”
Viện trưởng đi theo phía sau, nhìn Lôi Ti nói tạm biệt “Lôi Ti, hẹn gặp lại!”
Bây giờ Đỗ Lôi Ti thật sự không muốn nhìn thấy viện trưởng, như vậy cô thật sự không bỏ được!
Cô ngồi phía sau xe, đóng cửa xe lại......
Bùi Vũ nhìn viện trưởng nói “Hẹn gặp lại!”
Bùi Mộng Na cũng lên xe, xe cứ như vậy rời đi......
“Mạnh Lạp, có thể tìm người hôm nay tới luôn được không?” Đỗ Lôi Ti không yên lòng nói.
Mạnh Lạp vừa lái xe vừa gật đầu đồng ý......
Không khí trong xe dần trở nên im lặng......
Bây giờ Đỗ Lôi Ti rất lo, nếu cô thật sự quay về, không biết sẽ phải đối mặt với những xì căng đan kia thế nào nhưng mà bây giờ anh vẫn chưa biết cô sẽ quay về phải không?
Bùi Tuấn Vũ ngồi trong phòng tổng thống, anh nhìn cảnh đêm bên ngoài, cảm thấy trong lòng trống rỗng......
Anh cầm điện thoại ấn nút gọi “Alo......? Đường Vũ, lập tức chuẩn bị máy bay, chúng ta quay về nước!” Nói xong liền cúp máy!
Đường Vũ chuẩn bị xong máy bay, đi tới cửa “Cốc cốc cốc......” Gõ cửa phòng.
“Tổng thống, máy bay đã chuẩn bị xong, xe đang đợi dưới lầu!” Đường Vũ cung kính nói.
Bùi Tuấn Vũ đi ra khỏi khách sạn, đi về phía sân bay......
Hai giờ sáng máy bay hạ cánh xuống sân bay, Bùi Tuấn Vũ đi về phủ tổng thống.....
Đường Vũ lái xe về chỗ mình!
Anh mở cửa đi vào......
Nhìn thấy cửa phòng khách mở, anh đi vào bên trong, người giúp việc kia không có ở nhà, anh nhíu mày bấm điện thoại “Alo......Ở đâu?”
Tiểu Ngọc nghe điện thoại, lời nói không mạch lạc “Anh......Anh là ai?”
“Lập tức về nhà!” Đường Vũ lạnh giọng nói.
“Tại sao tôi lại phải nghe lời anh?” Tiểu Ngọc mơ hồ nói.
Tiểu Ngọc cảm thấy hơi choáng váng, cô không thèm để ý đến lời người đàn ông đang nói trong điện thoại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...