Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Bùi Mộng Na đã dậy, cô rón rén đi tới phòng Bùi Vũ, mở cửa đi vào......
Cô vội vã vỗ Tiểu Vũ đang ngủ say nói “Tiểu Vũ......Tiểu Vũ, nhanh dậy.......”
Bùi Vũ lật người, bàn tay nhỏ bé dụi mắt, lẩm bẩm “Có, có chuyện gì sao?”
“Tiểu Vũ, không phải chúa đồng ý với cô đi tìm dì Lôi Ti sao?” Bùi Mộng Na nhìn cậu bé sốt ruột hỏi.
Bùi Vũ quay đầu nhìn về phía cửa sổ “Cô, trời còn chưa sáng, làm sao đi được?”
Bùi Mộng na giơ tay, gõ nhẹ lên trán cậu nói “Trời chưa sáng mới phải đi, nếu trời sáng ba cháu có thể để cho chúng ta đi sao?”
Nói xong cầm quần áo giúp Tiểu Vũ mặc!
Bùi Vũ giống như con quay, mặc cho cô mình loay hoay làm gì thì làm!
Tất cả đã chuẩn bị xong, Bùi Mộng Na vừa muốn dắt cháu mình ra khỏi cửa chợt bị bóng đen dọa sợ......
“Hai người muốn đi đâu?” Người đàn ông đứng ở cửa, bưới tới ép hai người vào góc phòng!
Vốn trong nhà vẫn còn tối, Bùi Mộng Na tháo mắt kính xuống, thấy rõ người đàn ông trước mặt, tức giận nói “Sao anh vẫn còn ở đây?”
Mạnh Lạp nhìn cô, lại nhìn chiếc kính trong tay cô nói “Trời còn chưa sáng cô đeo mắt kính làm gì?”
“Anh quản nhiều làm gì, tránh ra, bây giờ tôi có việc gấp phải đi!” Nói xong Bùi Mộng Na dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt!
Mạnh Lạp vẫn đứng đó không nhúc nhích, mặc cho cô đẩy anh!
Bùi Mộng Na dùng hết sức cũng không thấy anh ta di chuyển dù chỉ là nửa bước, tức giận nói “Tránh ra, bây giờ tôi có việc gấp, nếu anh cản trở công việc của tôi, có chuyejn gì anh có chịu trách nhiệm được không?”
“Nếu cô nói như vậy, tôi phải đi tới phòng Tuấn Vũ hỏi xem, trời còn chưa sáng, cô đưa con trai cậu ấy ra ngoài làm gì?” Mạnh Lạp nhìn cô cười nói.
Mẹ kiếp, người đàn ông này rõ ràng không phải là đang uy hiếp cô sao?
Thật là xui xẻo khi gặp phải anh ta!
Bây giờ cô phải làm sao đây?
Không thể để anh ta di nói với anh trai?
A!!!
“Thế nào, cô muốn tôi đi khỏi Tuấn Vũ sao?” Mạnh Lạp nhìn cô hỏi.
“A......Đừng!” Bùi Mộng Na lập tức lên tiếng, cảm thấy tức giận trong lòng, hận không thể đánh anh ta bầm dập đến ba mẹ cũng nhận không ra!
Nhưng điều này cô chỉ có thể nghĩ trong lòng......
“Không cần cái gì?” Mạnh Lạp hỏi ngược lại cô.
Người đàn ông đã biết lại còn hỏi,rõ ràng là muốn cô cúi đầu không phải sao!
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ xem, sau này cô luyện tập được Taekwondo....., cô sẽ tìm anh ta báo thù!
Bây giờ cô chỉ có thể cúi đầu, khâm phục khẩu phục “Không được tìm anh tôi......tôi......”
Mạnh Lạp chợt hiểu, gật đầu, tiếp tục nói “Vậy cô nói xem, trang phục của cô bây giờ giống như mật vụ, chuẩn bị đi đâu sao?”
Mẹ kiếp, người đàn ông này thật qua đáng, cô mặc xinh đẹp như vậy lại dám nói cô giống mật vụ, chẳng lẽ mắt anh ta để sau gáy sao?
Được, cô nhịn, cô cố gắng kìm chế cơn giận, nhìn anh ta cười nói “Ẻo lả......Không......Không phải......”
Mạnh Lạp nhíu mày nhìn cô hỏi “Cô nói cái gì......?
“Không có......Tôi thật sự không nói gì, tôi mới nói nhầm......” Giọng Bùi Mộng Na càng ngày càng nhỏ.
Bùi Vũ nhìn trái rồi lại nhìn phải, sao cô cùng người đàn ông này lại kỳ quái như vậy?
Cậu nhìn cô mình nhỏ giọng nói “Cô, đây là bạn trai cô sao?”
“Không phải!”
“Không phải!”
Hai người đồng thanh trả lời.
Bùi Vũ nhìn hai người, tặc lưỡi “Cô, xem ra hai người thật là tâm ý tương thông!”
“Làm sao có thể!”
“Làm sao có thể!”
Hai người lại mở miệng đồng thanh trả lời!
Bùi Mộng Na tức giận nhìn anh ta......
Mạnh Lạp nhếch miệng nhìn cô......
Hai người lại lần nữa đồng thanh nói “Sao lại nói theo tôi?”
“Cô, hai người nói chuyện thật ăn ý!” Bùi Vũ cười nhìn hai người đứng cạnh mình nói.
Bùi Mộng Na nhìn cháu mình nói “Tên nhóc này, nói cái gì vậy? Ai cùng với tên ẻo lả kia ăn ý chứ?”
“Cô nói cái gì?” Mạnh Lạp đứng đó lạnh giọng nói.
“Tôi nói vậy đấy, anh muốn làm gì?” Bùi Mộng Na chống nạnh, tức giận nói.
“Cô nói lại lần nữa xem?” Mạnh Lạp nói từng chữ một.
Bùi Mộng Na liếc nhìn anh ta nói “Lời nói đã nói ra không nói lại lần thứ hai, anh không biết sao?”
Mạnh Lạp di chuyển, từ từ đi tới, ép cô dựa vào cửa, khuôn mặt đẹp trai từ từ đến gần, nhẹ giọng nói bên tai cô “Cô nói như vậy, cô có tin tôi sẽ hôn cô không?”
Bùi Mộng Na trợn to mắt nhìn anh ta, cà lăm “Anh......Anh......Anh dám......”
“Cô thử xem, nhìn xem tôi có dám hay không!” Mạnh Lạp nhìn cô nghiêm túc nói.
“Tôi......Tôi không muốn đấu với đàn ông!” Nói xong cuống quýt đẩy anh ta ra.
Bùi Vũ nhìn mặt hai người cảm thấy lạ, liền hỏi “Cô, chúng ta có đi tìm dì hay không?”
Bùi Mộng Na nghe cháu mình nói chuyện, vội vàng che miệng cậu nói “Tiểu Vũ, đừng nói lung tung!”
Mạnh Lạp nhìn thấy hai người thật sự rất đáng nghi, nhíu mày nói “Có phải hai người giấu chuyện gì không?”
“Không có......Không có, chúng tôi làm gì có chuyện gì chứ?” Bùi Mộng Na vội vàng cười nói.
Mạnh Lạp nhìn cô cười nói, trong lòng chợt hiểu ra điều gì “Nếu hai người không nói, tôi đi tìm Tuấn Vũ nói vợ cạu ấy......”
Bùi Mộng Na vội vàng chạy tới đóng cửa nói “Không thể!”
“Tại sao không thể? Nếu hai người nói cho tôi biết, tôi sẽ không đi......” Mạnh Lạp nhìn cô nói.
Bùi Mộng Na thật sự cảm thấy từ khi gặp phải tên ẻo lả này cô càng xui xẻo, không có chuyện gì tốt, lần này thì hay rồi, phải làm sao đây?
Ông trời ơi, ông đánh chết tên xui xẻo này đi!!!
“Thế nào, nghĩ chưa ra sao?” Mạnh Lạp nhìn tháy cô chậm chạp mãi không trả lời, làm dáng vẻ không sao, hai tay khoanh trước ngực “Bây giờ tôi không muốn biết nữa, bây giờ trời đã sáng, tôi đến phòng Tuấn Vũ nói chuyện một chút!”
Nói xong liền muốn đi ra cửa!
Bùi Mộng Na chống đỡ ở cửa không chịu buông “Tôi nói......Tôi nói......Tôi nói còn không được sao? Chỉ cần đừng tìm anh tôi là được!”
Haiz, người ở dưới mái hiên không thể cúi đầu, những lời này bây giờ cô mới hiểu!
Mạnh Lạp nhìn cô hỏi “Nói đi, có phải dì mà hai người mới nói là chị dâu của cô không?”
“Không......Không phải, chỉ là một người bạn, Tiểu Vũ hay gọi là dì!” Bùi Mộng Na nói.
Cô có ngu mới nói ra sự thật!
“Xem ra cô thật sự không có ý định nói cho tôi biết, thôi, bây giờ tôi không muốn nói nữa, tôi muốn đi ra ngoài!” Mạnh Lạp nói.
Ha ha ha......
Bùi Mộng Na thật sự rất hồi hộp, không ngờ chỉ một câu nói đơn giản lại có thể đuổi cái người xui xẻo này đi, cô biết rõ còn hỏi “Anh muốn đi sao, nếu anh muốn về nhà vậy tôi không tiễn!”
Mạnh lạp tò mò nhìn cô “Ai nói tôi muốn về nhà, bây giờ tôi muốn đi gọi Tuấn Vũ dậy, sau đó nói với cậu ấy.......”
“Cái gì......Anh nói gì?” Bùi Mộng Na không dám tin hỏi.
“Không sai, chính là những điều cô vừa nghe!”
Bùi Mộng Na thật sự rốt cuộc cũng phải nói, thở dài “Được rồi, tôi nói còn không được sao?”
“Nói đi, nhưng mà nếu cô không nói thật, tôi sẽ không cho cô cơ hội nữa!” Mạnh Lạp nhìn cô nói.
Bùi Vũ nhìn hai người nói chuyện, thật sự không hiểu nổi, roc ràng cô không muốn cậu nói, sao bây giờ lại muốn nói?
Thế giới người lớn thật khó hiểu?
Bùi Mộng Na không còn hơi sức nói “Tôi nói rồi anh không được nói với anh trai tôi, được không?”
Mạnh Lạp gật đầu, xem như đồng ý!
Bùi Mộng Na vẫn chưa tin “Anh có ý gì? Không được, chúng ta phải ngoéo tay làm dấu như vậy mới có thể quyết định!”
Mạnh Lạp lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ ra tính con nít, thầm cười trong lòng, cô thật sự rất đặc biệt, xem ra sau này cuộc sống của anh sẽ không nhàm chán!
Bùi Mộng Na không nói gì kéo bàn tay to của anh, kéo ngón út của anh moc vào tay mình, chậm rãi nói “Chị dâu tôi còn sống!”
Mạnh Lạp nghe cô nói không ngoài những gì mình nghĩ, bởi vì lúc cô khẩn trương anh ta đã nhận ra, bây giờ anh rất muốn biết cô đang tính toán cái gì?
“Sau đó thì sao?”
Bùi Mộng Na liếc nhìn anh ta, người đàn ông này rõ ràng đã biết lại còn giả bộ hỏi, thật là tức chết đi được “Sau đó tôi với Tiểu Vũ muốn đi thăm chị ấy, còn chưa đi ra anh đã đi vào!”
“Sau đó nữa thì sao?” Mạnh Lạp vẫn hỏi lại.
“Không có sau đó, bây giờ tôi chưa đi, chưa biết tình huống thế nào!” Bùi Mộng Na nói.
Mạnh Lạp chậc chậc hai tiếng “Vậy tại sao cô không nói cho Tuấn Vũ biết?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...