Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Hoắc Bắc Cảng sau nửa giờ đã đến nơi.
Hắn rất đúng giờ đến phòng tiệc, lúc đến nơi, thiếu chút nữa Hoắc Bắc Cảng đã đem Giang Thừa cho một trận nên thân.
Quả thực giống như là nuôi một tên phế vật, đã bảo là để cho cô đến trước, hắn sẽ đến nơi trễ hơn cô, kết quả Giang Thừa lại cứ thế mà đến thật đúng giờ.
Nếu không phải Giang Thừa anh ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, năng nỉ hắn, Hoắc Bắc Cảng khẳng định sẽ đem anh ta đánh cho một trận đến nhập viện.
Hai người đã tới nơi dự tiệc nhưng cũng không có xuống xe, cứ như vậy ngồi ở trong xe, cứ như vậy lẳng lặng ngồi.
Giang Thừa thật là ở trong xe chờ đến mốc meo, rất muốn đi ra ngoài, nhưng mà tổng giám đốc không đi ra, anh ta cũng không có lý do gì để đi ra ngoài, chỉ có thể ngồi ở trong xe mà chờ, một phút một giây, chậm rãi chờ thời gian trôi đi.
Tổng giám đốc này đúng là chó chết mà, quá phiền phức, ngu xuẩn!
Trong lòng hắn đã gấp đến không chờ nổi muốn xuống xe đi vào trong đại sảnh tìm Mộ Sơ Tình, nhưng mà vẫn có thể thực trấn định ngồi ở trong xe mà chờ.


Hoắc Bắc Cảng ngồi ở ghế sau, vẫn luôn nhìn trong tay danh biểu, cứ ngồi ở trong xe như thế đợi gần nửa giờ, Hoắc Bắc Cảng mới đặc biệt ưu nhã mở ra cửa muốn xuống xe.
Giang Thừa cảm giác mình được giải thoát rồi, lập tức cũng xuống xe theo.
Giang Thừa cùng Hoắc Bắc Cảng hai người đi tới cửa, Giang Thừa đem thư mời ra, đưa cho nhân viên lễ tân xem, sau đó bọn họ mới được vào.

Giang Thừa chân không có dài bằng Hoắc Bắc Cảng, đi đường cũng không dám đi nhanh hơn hắn, cho nên vẫn luôn đi theo sau hắn.
Hoắc Bắc Cảng sau khi đi vào đại sảnh dạ tiệc là sớm đã có mục tiêu, mắt liền nhìn chằm chằm về hướng có Mộ Sơ Tình.
Hoắc Bắc Cảng nhìn quét toàn trường, liếc mắt một liền thấy được Mộ Sơ Tình rất thu hút ánh mắt người khác.
Nhưng còn không phải là, màu đỏ chính là một màu sắc rất tươi đẹp, đặc biệt thu hút ánh nhìn, cơ bản có thể liếc mắt một liền nhìn thấy, rất dễ nhận ra.

Giang Thừa cũng ngẩng đầu vừa thấy, cho nên, nhìn thấy Mộ Sơ Tình ăn mặc trang điểm như vậy, anh ta cũng giống như Hoắc Bắc Cảng, đồng thời trừng lớn tròng mắt, tâm tình bản thân như đang sôi trào.
Giang Thừa vui mừng, có một loại cảm giác như là bản thân hàm oan đi tù, ngày hôm sau lại có thể ra tù, đặc biệt kích động ở bên cạnh Hoắc Bắc Cảng mở miệng: "Tổng giám đốc, anh xem đi, tôi đã nói phu nhân chắc chắn sẽ mặc màu đỏ, anh lại không tin tôi.

Anh xem! Hiện tại phu nhân chính là đang mặc trang phục màu đỏ?"
Hoắc Bắc Cảng ánh mắt trừng trừng nhìn qua, tức giận nghiến răng "Cho nên cậu tự mãn với tôi cái gì? Cậu thật cao hứng? Biết bà xã của tôi mặc quần áo gì, cậu còn dám tự mãn với tôi? Có phải cảm thấy tiền lương quá nhiều? Muốn tôi cắt bớt một nửa?"
Giang Thừa bị Hoắc Bắc Cảng dọa, lập tức lúng túng: "Không phải......!Không dám......!Tổng giám đốc, tôi sai rồi! Đừng trừ tiền lương của tôi....."
Hoắc Bắc Cảng hiện tại tức giận muốn phát nổ.

Tại sao Mộ Sơ Tình chết tiệt kia lại đột nhiên mặc trang phục màu đỏ?
Hoắc Bắc Cảng thiệt tình không có cố ý quan sát Mộ Sơ Tình, chỉ là trước kia hai người ở chung một thời gian dài như thế, ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, những lúc ngẫu nhiên có dạ tiệc, Mộ Sơ Tình cũng sẽ đến, hoặc là ở vườn trường tham gia vũ hội do nhà trường tổ chức, Mộ Sơ Tình đều sẽ mặc trang phục màu trắng, hắn cũng chỉ là như vậy tùy ý nhìn thoáng qua, thật sự chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua, nhìn thấy Mộ Sơ Tình mặc đều là trang phục màu trắng, vì vậy hắn liền cho rằng Mộ Sơ Tình nhất định sẽ mặc trang phục màu trắng, cô không phải thích màu trắng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui