Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Hoắc Bắc Cảng nguy hiểm nhìn chằm chằm Cố Kỳ Nhất, bỗng nhiên nhăn trán, hắn không thích Mộ Sơ Tình quan tâm người đàn ông khác, vì thế!.

"Ah! ! "
Theo một tiếng thét chói tai, Cố Kỳ Nhất vẫn luôn tiếp bị Hoắc Bắc Cảng xách theo, bị hắn ném ra bên ngoài.

Hoắc Bắc Cảng đem Cố Kỳ Nhất ném văng, dứt khoát lưu loát vỗ vỗ tay, đi vào, bộ dạng trông rất thoải mái.

Mộ Sơ Tình trợn mắt há miệng nhìn Hoắc Bắc Cảng, hắn nhướng mày, nhéo cằm Mộ Sơ Tình, miệng lưỡi nguy hiểm hỏi cô: "Như thế nào? Cô cũng muốn thử?"
Mộ Sơ Tình ngậm miệng lại, mang theo Tiểu Bao, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

Ngoài cửa Tiểu Tam Nhi vất vả một phen lau nước mắt, thật khổ mà, số tôi thật khổ quá mà.

Phụ nữ sợ gả sai chồng, đàn ông sợ nhận sai huynh đệ.

! !
Lúc Tô tam sinh trở lại văn phòng, chuyện đã qua khoảng 10 phút.

Về đến văn phòng cũng không nhìn đến Cố Kỳ Nhất, lại thấy được vẻ mặt khói mù Hoắc Bắc Cảng còn có! ! Mộ Sơ Tình, lại thêm thằng nhóc Tiểu Bao.


"Sơ Tình! ! " (đấy kêu tình cảm như anh có phải được không.

)
Có lẽ là vì nhìn thấy Mộ Sơ Tình quá mức chấn kinh rồi, Tô Tam Sinh lẩm bẩm mở miệng, trong mắt đều là kinh hỉ, đặc biệt kinh hỉ, còn có hưng phấn.

Lần nữa nhìn thấy Tô Tam Sinh, lại ở trong tình huống thế này, Mộ Sơ Tình cũng thật xấu hổ.

Cô và Tô Tam Sinh cũng rất lâu rồi không có gặp mặt, cô vẫn luôn trốn tránh anh ta, bắt đầu từ lúc Tô Tam Sinh bày tỏ với cô, sau đó cô quay ngoắc 360 độ tìm mọi cách để trốn tránh, không nghĩ đến lại cùng Tô Tam Sinh gặp mặt lần nữa, lần này gặp lại, cô lại mang thân phận là vợ của anh em thân thuộc của anh ta.

5 năm trước, Tô Tam Sinh bày tỏ với Mộ Sơ Tình, lời nói thật lòng.

Mộ Sơ Tình nghĩ cũng không nghĩ tới.

Hiện giờ, anh ta hẳn là đối với cô đã không còn cảm giác gì đi! !
Mộ Sơ Tình nghĩ như vậy, nội tâm cũng thoải mái nhiều, ôn nhu hướng tới Tô Tam Sinh cười cười.

Tô Tam Sinh nhìn Hoắc Bắc Cảng, muốn dời đi lực chú ý, chỉ cần nhìn đến Mộ Sơ Tình, anh ta liền sẽ tâm loạn như ma, nhịn không được sẽ muốn nhìn cô nhiều hơn nữa, sợ bị Hoắc Bắc Cảng nhìn ra manh mối nên anh không dám nhìn.

"Đại ca, mấy người tới tìm em, xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Tam Sinh hỏi.

Hoắc Bắc Cảng chỉ vào Tiểu Bao "Tiểu Bao có bệnh tự kỷ, cậu xem qua chuyện như thế nào.

"
Tô Tam Sinh ôn nhu nhìn Tiểu Bao.

Đây là con trai Sơ Tình.

Anh nhìn, vô thức ánh mắt cũng sâu sắc hơn.

Bất quá, Tô Tam Sinh đối với trẻ con không kinh nghiệm gì, rốt cuộc anh không phải bác sĩ khoa nhi, kinh nghiệm trị liệu cho trẻ nhỏ rất ít, hơn nữa còn điều trị về tâm lý.

Anh đi qua, vuốt đầu Tiểu Bao: "Tiểu Bao, con năm nay mấy tuổi?"
Tiểu Bao đem tay Tô Tam Sinh hất văng ra, vẻ mặt ghét bỏ, lạnh nhạt: "Chú Tô, ba mẹ mang con tới là để kiểm tra bệnh tự kỷ của con, không phải tới kiểm tra chỉ số thông minh, con thoạt nhìn cũng không giống trẻ em thiểu năng trí tuệ, cho nên, không nên hỏi con những vấn đề đơn giản như thế.

"
Tô tam sinh: "! ! " Hỗn đản! (lưu manh)
Ông đây thật sự không phải bác sĩ khoa nhi à nha!!!
"Anh xác định Tiểu Bao bị bệnh tự kỷ?" Tô tam sinh nhướng mày nhìn Hoắc Bắc Cảng, nhóc con này độc miệng như thế, trông giống như là bị bệnh tự kỷ sao?
Mộ Sơ Tình đứng ra thay Hoắc Bắc Cảng giải thích: "Anh Tam Sinh, Tiểu Bao bị bệnh tự kỷ rất đặc biệt, thằng bé muốn tiếp xúc liền với ai thì sẽ tiếp xúc, không muốn ai thì sẽ không cho đụng vào, hơn nữa nó rất ghét nữ nhân đụng vào, một khi đụng đến thân thể sẽ cứng đờ lên, lúc trước bác sĩ nói đây là một chứng tự kỷ đặc biệt, do tâm tình của nó quyết định.

"
Tô tam sinh: "! ! " Xác định đây là bệnh tự kỷ, không phải chứng uất ức + cấm dục?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui