Mộ Sơ Tình cùng Hoắc Bắc Cảng không có đề tài để có thể tiếp tục tranh luận, cô thẹn thùng che mặt chạy về phía toilet.
Cô thanh thuần như thế, trừ bỏ 5 năm trước cùng Hoắc Bắc Cảng xảy ra một đêm kia, cô không hề có một tý kinh nghiệm gì, Mộ Sơ Tình còn không có xem qua mấy cái phim xxx, cho nên căn bản không biết những vết thương trên ngực đó tại sao lại có, cô chỉ cảm thấy ngực cô là bị Hoắc Bắc Cảng làm bị thương!
Ngày hôm qua lúc cô ngủ rồi, chắc chắn Hoắc Bắc Cảng vì trả thù cô, nên mới duỗi tay đi bắt ngực cô làm cô biến thành cái dạng này!
Thật là một tên tiểu nhân đê tiện!
Hoắc Bắc Cảng nhìn bóng dáng Mộ Sơ Tình rời đi, hắn căn bản sẽ không nói cho Mộ Sơ Tình biết mấy cái vết thương kia của cô là như thế nào, bởi vì, một người đàn ông, không được thoả mãn ham muốn, lại không có cách nào động đến cô, nên muốn dùng ngực cô giải quyết ý nghĩ của chính mình, thật là! ! Có chút xấu xa.
! !
Mộ Sơ Tình sửa sang lại bản thân, từ tủ quần áo tìm ra được một bộ váy, mặc vào.
Chiếc váy màu trắng, mặc ở trên người Mộ Sơ Tình toát ra một loại khí chất rất đặc biệt, cô búi mái tóc xoăn lớn của mình thành một búi tròn trên đầu, lộ ra gương mặt tinh xảo, nhìn cô lúc này tươi mát như một nữ sinh.
Mộ Sơ Tình cuối cùng vừa lòng nhìn nhìn mình, sau đó đi xuống lầu.
Hà Thục ở trên bàn cơm nhìn Hoắc Tiểu Bao, ánh mắt có chút cổ quái.
Hoắc Tiểu Bao cúi đầu, thong thả ung dung, đặc biệt thân sĩ ăn bữa sáng, thần thái thật kháng cự người khác tới gần.
Đây là bệnh tự kỷ của Tiểu Bao phát tác, không muốn người khác tới gần nên mới lộ ra biểu tình như vậy.
Tiểu Bao hiện tại rất khó chịu.
Mộ Sơ Tình nhịn không được, đau lòng cho con trai, cô nhanh chóng đi qua, muốn mang theo Tiểu Bao rời đi.
Mộ Sơ Tình lạnh nhạt làm bộ không có nhìn đến Hà Thục, không có chào hỏi, cô nắm tay Tiểu Bao, ôm nó lên, "Tiểu Bao, đi, chúng ta về nhà.
"
Mộ Sơ Tình ôm Tiểu Bao định rời khỏi, lại đột nhiên bị Hà Thục gọi lại: "Mộ Sơ Tình, con trai cô sinh ngày nào?"
Nghe bà ta hỏi thế, Mộ Sơ Tình đột nhiên cảm giác được đầu nổ mạnh, xoay người, cảnh giác nhìn Hà Thục, "Bác gái, bác hỏi như vậy là có ý gì?"
Hà Thục cười cười, cầm lấy ly cà phê trước mặt uống một ngụm, "Không có, chỉ là hỏi cô một câu mà thôi, thuận tiện muốn biết ngày sinh của con trai cô, xem có phải là giống cô hay không, cùng một mệnh.
"
Ý tứ của Hà Thục chính là muốn nói, xem con của cô có phải giống cô, cùng một đức hạnh, đều là kẻ gây tai hoạ, là thiên sát cô tinh!
Mộ Sơ Tình bị Hà Thục nói tức giận phát run!
"Hiện tại là bà hoài nghi, con trai tôi cũng là thiên sát cô tinh?" Mộ Sơ Tình nghiến răng nghiến lợi hỏi Hà Thục.
"Cô cũng thật thông minh.
" Hà Thục cười lạnh một phen, ý tứ thật rõ ràng, nói rõ bà ta nghĩ như vậy, cô chính là thiên sát cô tinh, bà ta hoài nghi cô sinh ra con trai cũng là thiên sát cô tinh.
Cô sẽ hại con trai bà ta, bà ta không muốn con trai của cô, cũng sẽ hại con bà.
Mộ Sơ Tình tức giận run rẩy, muốn bóp chết Hà Thục.
Mộ Sơ Tình trấn định lại, ôm Tiểu Bao cũng không quay đầu lại rời đi, cũng không có đáp lại lời Hà Thục mới nói, đối với loại người này, phản kích tốt nhất chính là Mộ Sơ Tình không để ý tới bà ta.
Làm bà ta tự mình đi tìm đường chết!
Con trai của cô, chỉ cần mình thích, người khác không thích thì như thế nào, đó cũng là bảo bối của cô!
Mộ Sơ Tình mang theo Tiểu Bao, cô phải lập tức rời khỏi nơi này, con trai cô không phải để cho bà ta khi dễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...