Hoắc Bắc Cảng cứ như vậy, chìm vào trong hồi ức năm đó.
Lúc này Mộ Oanh Oanh đã làm xong tất cả thủ tục, chiếc xe đó giờ là của mình, coi ta cao hứng không thôi, cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi.
Xe sẽ có nhân viên dịch vụ đưa đến tận nhà bọn họ.
Mộ Oanh Oanh xoay người lại định kéo Hoắc Bắc Cảng rời đi, chính là cô ta phát hiện thế nhưng Hoắc Bắc Cảng lại đang ngẩn người, cô ta giật mình vẫn luôn kêu Hoắc Bắc Cảng, chính là hắn lại không chút phản ứng.
Mộ Oanh Oanh sốt ruột, giọng nói cất cao lên vài phần: "Ông xã, đi thôi, anh đứng đây phát ngốc cái gì vậy? Không phải là nói phải về nhà sao?"
Hoắc Bắc Cảng phản ứng lại, nhìn chằm chằm Mộ Oanh Oanh ở trước mặt, hít sâu một hơi mới lấy hết can đảm, hỏi cô ta: "Mộ Sơ Tình, lần trước tôi nói với em chuyện đó, em suy xét như thế nào rồi, cho tôi đáp án đi?"
Lần trước hắn nói sẽ cùng cô thử một lần, muốn Mộ Sơ Tình cho hắn cơ hội.
Đến bây giờ Mộ Sơ Tình vẫn chưa cho hắn biết đáp án, rốt cuộc là cô có muốn cùng hắn thử một lần, cho hắn một cơ hội hay không?
Mộ Oanh Oanh căn bản là không hiểu chuyện gì là chuyện gì, cho nên rất hiếu kì hỏi: "Lần trước anh nói với em chuyện gì vậy? Ngại quá, trí nhớ của em không tốt, không biết lần trước anh nói chuyện gì, có thể lặp lại lần nữa được không."
Hoắc Bắc Cảng nghe Mộ Oanh Oanh trả lời xong, đáy lòng trầm xuống, quả nhiên Mộ Sơ Tình như thế này là......!Đang ngầm cự tuyệt chính mình.
Hắn mấp máy cánh môi, nén bi thương trong lòng mình, vờ như không có chuyện gì, "Không có gì.
Dù sao cũng là chút chuyện nhỏ nhặt, không cần bận tâm, đi thôi."
Mộ Oanh Oanh cũng thật sự cảm thấy không có gì, tươi cười rồi xoay người rời đi, "Được."
......!
Mộ Sơ Tình xem như đã lĩnh hội được thế nào là một người đàn ông đi mua sắm, thật sự là còn điên cuồng, đáng sợ hơn cả phụ nữ đi shoping.
Tuyệt đối đừng xem nhẹ năng lực mua sắm của đàn ông.
Đặc biệt là Mạc Diệc Phong......!
Chưa từng gặp qua người đàn ông nào như thế, cứ khăng khăng mua đồ cho một cô gái, hai người bọn họ không phải là đi mua sắm sao? Mạc Diệc Phong vẫn luôn chọn cho cô đủ loại quần áo, chỉ cần Mạc Diệc Phong cảm thấy đẹp là trực tiếp mua cho cô luôn.
May là cô nhân viên kia biết hai người là bạn bè, bằng không cô ta sẽ thật sự cho rằng Mộ Sơ Tình là tiểu tam được Mạc Diệc Phong bao nuôi, được kim chủ sủng hạnh.
Sau đó anh ta cũng bớt điên cuồng mua sắm lại một chút, mua đủ rồi liền rời đi, cho nên Mộ Sơ Tình mới có thể được giải thoát, hai người lên xe, chuẩn bị về nhà.
......!
Mộ Sơ Tình ôm đống quần áo chất chồng như núi của mình.
Nghĩ tới bầu không khí trong xe thật sự là quá yên ắng, cho nên muốn tìm đề tài để níi với hắn, giảm bớt cái không khí nhàm chán này đi, tuy rằng cô không thể nói nhưng mà cũng có thể viết ra.
Cho nên lúc hai người dừng xe chờ đèn đỏ, Mộ Sơ Tình viết ra giấy một dòng hỏi Mạc Diệc Phong: "Có phải là anh đã có người trong lòng hay không?"
Mạc Diệc Phong cười cười nhìn Mộ Sơ Tình, thấy cái ánh mắt bát quái đó của cô thì có chút nghi hoặc: "Làm sao cô biết?"
"Em gái anh nói với tôi." Mộ Sơ Tình tiếp tục viết ra lời giải thích.
Mạc Diệc Phong đưa tay đỡ trán, cái con nhóc phiền phức này, "Nó chính là một đứa đại bát quái.
Như là một cái loa phát thanh vậy, có chuyện gì cũng nói với người khác."
Suy nghĩ một chút, anh ta lại hỏi tiếp: "Con nha đầu đó còn nói với cô những gì?"
Mộ Sơ Tình miết khoé môi một cái, viết tiếp: "Cô ấy nói anh thích cô gái kia, thích mười mấy năm, cho nên tôi rất hiếu kì......!A
Là ai vậy? Lại có thể khiến cho anh thích mười mấy năm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...