"Rõ ràng là mình cứu người, tại sao cậu lại muốn giả mạo mình? Tại sao cậu lại đối xử với mình như vậy?"
Hứa Hạ Đồng không có duỗi tay hất cô ra, lại làm bộ điềm đạm đáng yêu, tư thái nhu nhược nhìn cô, vẻ mặt chân thật đáng thương, "Không có, Sơ Tình, cậu đang nói gì vậy? Là mình cứu người, là mình cứu Bắc Cảng, không phải cậu, tại sao cậu lại nói như vậy.
Cậu......!Có phải cậu hiểu lầm cái gì rồi hay không?"
Mộ Sơ Tình duỗi tay tóm lấy cổ áo đồng phục bệnh nhân của Hứa Hạ Đồng, lúc ấy cô xúc động rất muốn bóp chết cô ta, túm lấy cô ta khóc lóc nói: "Không phải, Hứa Hạ Đồng, cô thừa nhận sự thật cho tôi! Tôi không tin cô lại là loại người này, cô không được đối xử với tôi như vậy, chúng ta là bạn bè không phải sao? Nếu chúng ta là bạn bè, tại sao cô lại đối với tôi như vậy? Tại sao cô lại muốn giả danh tôi? Là tôi cứu người, không phải cô! Là tôi cứu Hoắc Bắc Cảng!"
"Sơ Tình, cậu đừng như vậy có được không? Nhìn cậu như vậy, mình thật sự rất khó chịu, nhưng mà sự thật chính là sự thật, sự thật chính là mình cứu Bắc Cảng.
Mình không thể bởi vì cậu là bạn tốt của mình mà giúp cậu nói dối, như vậy là không đúng, mình mới là người cứu anh ấy, không phải cậu, Sơ Tình, chúng ta đừng như vậy có được không?" Hứa Hạ Đồng vẫn luôn làm bộ không biết chuyện gì, luôn diễn kịch, ánh mắt điềm đạm đáng thương, đối lập với Mộ Sơ Tình đang phát điên, là một người đanh đá, khiến cho mọi người ở đây đều thiên về phía Hứa Hạ Đồng, đều cho rằng Mộ Sơ Tình vô cớ gây rối.
Lúc Mộ Sơ Tình duỗi tay muốn đánh Hứa Hạ Đồng, trong nháy mắt Hoắc Bắc Cảng đã bắt được cổ tay Mộ Sơ Tình, rồi đột nhiên đẩy cô ra, rống lên một câu với cô: "Mộ Sơ Tình! Cô quậy đủ chưa! Hiện giờ Hạ Đồng là người bệnh, ai cứu tôi, tự trong lòng tôi biết rõ, là Hứa Hạ Đồng cứu, là cô ấy liều mạng cứu tôi, còn cô? Bộ dạng cô lâm trận bỏ chạy tôi cũng nhớ rất rõ ràng rành mạch!"
Không phải, không phải như vậy.
Mộ Sơ Tình nghẹn ngào lắc đầu, khóc nức nở, cô muốn giải thích, cô rất muốn giải thích.
Cô không có lâm trận bỏ chạy, thật sự không có.
Chỉ là cô nằm viện, hôn mê mấy ngày mấy đêm đều ở trong bệnh viện, bây giờ cô mới tỉnh lại, trước tiên liền đi tìm Hoắc Bắc Cảng, muốn biết Hoắc Bắc Cảng như thế nào.
Lúc Mộ Sơ Tình còn muốn nói điều gì đó, Hà Thục ở bên cạnh liền lôi kéo cánh tay Mộ Sơ Tình, kéo cô tới trước cửa phòng bệnh, đẩy cô ra ngoài.
Vốn dĩ trước nay Hà Thục đã không thích cô, cho nên lúc này càng thêm hận cô, cái đồ tiểu nhân tham sống sợ chết, lời chanh chua châm chọc gì bà ta cũng đều nói ra hết, trong mắt bà ta đều là nồng đậm ghét bỏ.
"Mộ Sơ Tình, đủ rồi, cô không cần ở chỗ này chỉ thêm mất mặt xấu hổ mà thôi, thật cho rằng bản thân khi không có thể nhặt được tiện nghi sao? Hứa Hạ Đồng đã cứu con trai tôi, đây là sự thật, cô chạy trốn, không dám gặp người, mấy ngày nay cô đều trốn đi, đây cũng là sự thật, nếu thật sự là cô có thể cứu người, vậy tại sao bây giờ một chút chuyện cô đều không có, Hạ Đồng bị thương nặng như thế, đều gãy xương, cô thì giống như một người không có việc gì.
Tôi vẫn luôn nói cô tâm cơ thâm sâu khó lường, không nghĩ tới thế nhưng cô còn không biết xấu hổ như thế, mạo nhận công lao của người khác, cô cho rằng như vậy là con trai tôi và cô có thể ở bên nhau sao, cô thôi nằm mơ đi cho tôi!"
Mộ Sơ Tình muốn giải thích, run rẩy cánh môi, có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói, chính là, đại não đang trì trệ không biết phải giải thích như thế nào.
Cô phải nói như thế nào, phải giải thích như thế nào đây, không có ai tin tưởng cô, bạn tốt của cô, cô thật tình đối xử tốt với cô ta như vậy, cô ta lại phản bội cô, chiếm đoạt công lao của cô, chiếm lấy tiếng thơm của cô, xoay họng súng, chỉa mũi dùi vào cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...