Không có mâu thuẫn thì sẽ không có tổn thương.
Thế nhưng ngay từ đầu cô ta đã bại bởi Mộ Sơ Tình, tâm tư phụ nữ rất dễ đoán, rất nhạy cảm, cô ta có thể cảm giác được tình cảm của Hoắc Bắc Cảng đối với Mộ Sơ Tình tuyệt đối không bình thường.
Cung Tâm Quân nắm chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ! Cô ta cắn chặt môi dưới, làm bản thân duy trì bình tĩnh, không có một người đàn ông nào lại thích một người phụ nữ vô cớ gây sự, phụ nữ la lối khóc lóc chỉ khiến cho đàn ông chán ghét mà thôi.
Đàn ông sao, có lẽ đều sẽ như vậy, tam tâm nhị ý, hơn nữa vẫn là người đàn ông ưu tú như thế.
Cung Tâm Quân nếu thích hắn, tự nhiên cũng không ngại hắn đến tột cùng có bao nhiêu phụ nữ, thích bao nhiêu phụ nữ.
Tóm lại, trước lúc Hoắc Bắc Cảng quen biết cô ta, có bao nhiêu phụ nữ cũng có thể, chỉ cần sau khi quen cô ta thì sửa lại, chỉ có một người phụ nữ là cô ta, như vậy là được, đây là mục tiêu chung cuộc của cô ta.
Cho nên cô ta phải làm một người phụ nữ lý trí, hiện tại chính là mỉm cười muốn nói chuyện với Hoắc Bắc Cảng, chính là còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, cặp mắt sắc bén của Hoắc Bắc Cảng đã quét qua cô ta, lạnh nhạt giống như bị nhiễm một tầng băng sương.
Càng thêm lạnh nhạt chính là lời hắn nói, vô tình mang theo cơn tức.
"Tại sao cô còn ở đây? Còn không cút đi cho tôi? Thế nào cũng phải để tôi gọi bảo vệ?"
Cung Tâm Quân bị ngữ khí của Hoắc Bắc Cảng làm cho ngây ngốc, "Như thế nào! ! Anh Bắc Cảng lại la em? Em! ! Amh không phải! ! Anh không phải kêu em dọn thức ăn ra sao? Anh không phải muốn ăn cơm sao?"
Tại sao lại như vậy, một giây trước còn đối xử với cô ta ôn nhu như thế, giây tiếp theo liền quát nạt cô ta như vậy! !
Cung Tâm Quân nói, nhắc nhở Hoắc Bắc Cảng, cuối cùng ngữ khí Hoắc Bắc Cảng cực kỳ ác liệt ra lệnh cho cô ta "Mang cơm của cô đi đi, cút khỏi đây.
"
Cung Tâm Quân: "! ! "
! !
Cuối cùng Cung Tâm Quân ủy khuất ôm hộp cơm rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Bắc Cảng, sau khi đi ra ngoài, không nhịn được giậm chân bình bịch, tức không chịu được.
Vốn dĩ cô ta còn nghĩ rằng Hoắc Bắc Cảng rất dễ đối phó, rốt cuộc không có một người đàn ông nào có thể chống cự lại được phụ nữ đẹp tán tỉnh, chính là hiện tại Hoắc Bắc Cảng đích xác là không thích cô ta! Lại còn lạnh nhạt như thế!
Rốt cuộc cô ta phải theo đuổi Hoắc Bắc Cảng như thế nào đây!
! !
Vẻ mặt Cung Tâm Quân ai oán rời khỏi văn phòng, vào thang máy đi xuống lầu, tài xế đã dừng trước cửa công ty đón cô ta, cô ta leo lên xe nhà mình xong, điện thoại liền đổ chuông.
Cô ta nhìn nhìn di động, hiển thị người gọi là bác gái.
Mẹ của Hoắc Bắc Cảng.
Lúc này vẻ mặt Cung Tâm Quân ủy khuất, cơn hận trong lòng không có chỗ nào phát tiết, cho nên cô ta nhanh chóng nhận máy, giọng điệu ấm ức giống như là sắp khóc, "Bác gái! ! "
Hà Thục bên kia vẫn luôn chờ tin tức của Cung Tâm Quân, bây giờ lại nghe được ngữ khí của Cung Tâm Quân thương tâm như thế, âm thầm suy nghĩ chuyện này hẳn là có điểm không thích hợp.
Bà ta sốt ruột, vội vàng hỏi: "Tâm Quân à, như thế nào rồi, đã gặp Bắc Cảng chưa? Nó có ăn cơm con làm chưa?"
Cung Tâm Quân chu miệng, lắc đầu, "Không có, dì à, anh Bắc Cảng không có ăn cơm của con, anh ấy còn đuổi con đi, ô ô ô, làm sao bây giờ, anh Bắc Cảng đối với con như vậy, có phải là anh ấy không thích con hay không, con có chỗ nào không tốt, thế nhưng anh ấy lại đuổi con đi?"
"Đuổi con ra ngoài?" Hà Thục bị dọa hoảng hốt, quả nhiên là giống như bà ta dự đoán, ngay từ đầu bà ta đã nghĩ có khi nào Hoắc Bắc Cảng sẽ đuổi Cung Tâm Quân ra ngoài hay không, rốt cuộc con trai là bà ta sinh ra, tính tình thế nào bà ta biết quá rõ, tuyệt đối sẽ không đối xử tốt với Cung Tâm Quân.
Chính là sau đó Hà Thục lại nghĩ, Cung Tâm Quân lớn lên giống Hứa Hạ Đồng, Hứa Hạ Đồng lại là người thế nào, Hứa Hạ Đồng không phải là người trước kia con trai bà ta yêu đến chết đi sống lại sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...