Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Hoắc Bắc Cảng còn đang sờ Mộ Sơ Tình, cả người hắn cứng đờ, bất chợt lạnh lùng.
"Cho nên Mộ Sơ Tình, ở trong mắt cô, tôi còn không quan trọng bằng một con mèo?"
Mộ Sơ Tình: "......"
Ở đâu ra lại có người không phân xanh đỏ trắng đen như thế.
Mộ Sơ Tình không có mở miệng, Hoắc Bắc Cảng lại đột nhiên buông lỏng cô ra, sắc mặt thanh lãnh đáng sợ.

Hắn nổi giận?
Đôi mắt Mộ Sơ Tình long lanh nhìn Hoắc Bắc Cảng, Hoắc Bắc Cảng bắt được tầm mắt cô, mẹ nó, người phụ nữ này, chính là kẻ câu hồn người khác.

Đặc biệt là nhìn đến vị trí ngực cô, Hoắc Bắc Cảng rốt cuộc nhịn không được đôi mắt thẫm lại, miệng đắng lưỡi khô, đẩy Mộ Sơ Tình ra, có chút tức giận cảnh cáo cô, "Cách xa tôi ra một chút."
Cách hắn xa ra một chút, hắn sắp nhịn không được muốn đè ngửa cô ra, phản ứng trong cơ thể đang bùng lên mãnh liệt.


Đôi mắt Mộ Sơ Tình tối sầm lại, cả người trong phút chốc mất đi huyết sắc.

Đối với lời Hoắc Bắc Cảng mới vừa nói, cảm thấy tim mình nghẹn lại.

Ý tứ của Hoắc Bắc Cảng không phải là quá rõ ràng rồi sao?
Cách xa tôi ra một chút, đừng làm tôi ghê tởm.

Mộ Sơ Tình thu hồi tâm tư khen ngợi Hoắc Bắc Cảng lúc nãy, khen ngợi hắn dáng người chuẩn, chuẩn đến mức không được, dáng chuẩn đến mức làm cô suýt nữa chảy nước miếng.

Vốn dĩ cô nhìn đến cơ bụng Hoắc Bắc Cảng hoàn mỹ rắn chắc như thế, muốn duỗi tay đi sờ soạng, lại bị Hoắc Bắc Cảng đả kích làm cho hoàn toàn không có tâm tình.

Bất quá, thật sự lúc này đây cô chỉ muốn phun ngay một bãi nước bọt vào mặt hắn.

Hoắc Bắc Cảng không có chú ý tới vẻ mặt của Mộ Sơ Tình, hắn sợ bản thân nếu còn tiếp tục chỉ sợ lửa giận công tâm, cho nên xoay người, sợ chỗ nào đó bị Mộ Sơ Tình nhìn đến, mất mặt, liền đi vào trong phòng.

Hoắc Bắc Cảng đi vào, Hoan Bảo thế nhưng biết chọn chỗ mà nằm, nhiều chỗ như thế không nằm, thế nào cũng phải nằm ở trên giường hắn.

Giường của Hoắc Bắc Cảng rất êm ái, nằm lên quả thực rất thoải mái.

Hoan Bảo hiện tại ở trên giường chổng vó, thoải mái lật người, thiếu chút nữa bật cười ha ha.


Hoắc Bắc Cảng đi tới mép giường, Hoan Bảo vừa mới lật người qua, lập tức, liền đối diện với tầm mắt của chủ nhân.

Hoan Bảo ngay lập tức co rụt cơ mặt, nhìn Hoắc Bắc Cảng đầy sợ hãi.

Tay Hoắc Bắc Cảng giắc ở lưng quần, nhìn đến biểu tình của Hoan Bảo, hắn nhấc chân lên, dùng chân day day Hoan Bảo vài cái, khẩu khí có chút khó chịu nói: "Mẹ mày tìm mày kìa."
Hoan Bảo nhảy xuống khỏi giường.

Chủ nhân giống như đang nổi giận, trước kia khi Quả Nhi Tiên Tử chọc hắn tức giận, hắn cũng là cái dạng này, thái độ cứ như có thể giết chết người.
Tiên Tử lại làm hắn không cao hứng sao?
......!
Hoan Bảo nhảy tới trước mặt Mộ Sơ Tình, Mộ Sơ Tình ngồi xổm người xuống, bế Hoan Bảo lên, đem nó ôm ở trong lòng ngực liền định mang nó đi ra ngoài.

Hoắc Bắc Cảng lúc này đi tới gần cô, Mộ Sơ Tình nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng khó chịu.


Cô nhìn Hoắc Bắc Cảng, vẫn là cái bộ dạng để trần nửa người trên, cũng không thèm đi mặc áo vào.

Cái tên chết tiệt này, cũng không biết là muốn câu dẫn ai?
Cho rằng dáng người hắn rất đẹp à, ukm......Được rồi, là rất đẹp, rất đẹp thì anh cũng không thể phá hoại thuần phong mĩ tục Trung Quốc!
Mộ Sơ Tình đối với hắn, phê bình tả tơi một trận, "Hoắc Bắc Cảng, anh là cái đồ biến thái, không mặc quần áo, vừa nhìn là biết anh chẳng phải loại người đứng đắn gì, sinh hoạt cá nhân phóng đãng, bừa bãi."
Mộ Sơ Tình nói xong, cuối cùng khó chịu đối với hắn làm một mặt quỷ: "Plè Plè Plè!"
Nói xong, Mộ Sơ Tình lập tức chạy lấy người!
Hoắc Bắc Cảng: "......"!!!
......!
Mộ Sơ Tình này chỉ được cái tâm chứ chẳng có gan, nói xong là liền bỏ chạy, cuối cùng ôm Hoan Bảo về phòng, gắt gao khóa cửa phòng lại mới yên tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui