Chẳng lẽ hai con mèo kia bị thương sao? Cho nên mới không chịu đi.
Hoắc Bắc Cảng chuẩn bị xuống xe đem hai con mèo kia đuổi đi, người phụ nữ bên cạnh đã đi xuống xe.
Hoắc Bắc Cảng nhìn người phụ nữ kia đi rồi, xuống xe trực tiếp đi tới trước mặt hai con mèo đó, đem chúng bế lên nhìn nhìn, sau đó trực tiếp bế chúng lên xe.
Mộ Sơ Tình ôm hai con mèo lên xe, rồi mới đóng cửa xe lại.
Cười rất sáng lạn.
Hoắc Bắc Cảng nhìn hai con mèo kia, chân mày chau lại, hắn đích xác không thế nào thích động vật, trong nhà có chó, cũng là vì con trai nhà mình muốn dựa vào chó để liệu bệnh tình, hiện tại lại bị người phụ nữ này nhặt thêm hai con mèo.
Hơn nữa con mèo đen trên tay Mộ Sơ Tình kia, từ sau khi lên xe xong liền mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, nếu không phải bởi vì Mộ Sơ Tình bắt lấy nó, phỏng chừng con mèo kia sẽ chạy tới chỗ hắn.
"Cô đem hai con mèo này đuổi đi là được rồi, sao còn muốn bế lên xe." Hoắc Bắc Cảng cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh hứng thú bừng bừng, không hề có ý định đuổi hai con mèo này đi, cho nên hắn mở miệng.
"Hai con mèo này không chịu đi, hơn nữa tôi thấy hai con mèo này rất đáng yêu mà, có duyên với chúng ta đó." Mộ Sơ Tình nhìn hai con mèo kia, biểu cảm rất ôn nhu, cô đặt con mèo trắng trong lòng mình, còn con mèo đen thì đặt ở trên đùi.
Ôn nhu sờ đầu hai con mèo kia, rồi cô mới nhìn Hoắc Bắc Cảng bên cạnh, ánh mắt chờ mong, cao hứng phấn chấn hỏi hắn, "Hoắc Bắc Cảng, chúng ta nhận nuôi hai con mèo này có được không?"
Hoắc Bắc Cảng không có thương lượng, chém đinh chặt sắt trực tiếp cự tuyệt: "Không được!"
"Được, cám ơn, anh thật thiện lương." Mộ Sơ Tình nói xong, sau đó quơ quơ chân con mèo kia về phía Hoắc Bắc Cảng, "Miêu miêu, nhanh cám ơn chú Bắc Cảng nào."
"......" chú....Bắc cảng......? Hắn đã trở thành chú rồi hả?
Hoắc Bắc Cảng đã quản không được cái người phụ nữ này, thôi thôi, miễn cô thích là được.
Nhìn thấy Mộ Sơ Tình nhìn hai con mèo này ôn nhu như thế, ánh mắt yêu thích như thế, hắn cũng luyến tiếc không muốn đem hai con mèo này ném xuống xe, trực tiếp lái xe rời đi.
Trong nhà cũng không phải nuôi không nổi hai con mèo.
Mộ Sơ Tình từ sau khi ôm hai con mèo này trong lòng ngực, trong mắt đều là mèo, nhìn nhìn hai con mèo này trên người không có bất kì vết thương gì, chỉ có chút dơ mà thôi.
Hơn nữa hai con mèo này đều không có vòng cổ có thể biết rốt cuộc là có chủ nhân nhận nuôi hay không, bất quá hai con mèo này lớn lên cực kỳ đẹp, một con đen mun còn một con trắng như tuyết.
Mộ Sơ Tình tò mò về lai lịch của hai con mèo này.
Cô lẩm nhẩm với hai con mèo này, "Miêu miêu, hai đứa mày có tên không? Bọn mày là từ đâu tới?"
"Chủ nhân, ta kêu Hỉ Bảo, nó kêu Hoan Bảo, ta là sủng vật của người, Hoan Bảo là sủng vật của Ma Quân đại nhân." Con mèo trắng đang nằm trong lòng cô đột nhiên mở miệng.
Bởi vì con mèo này đột nhiên mở miệng nói chuyện, hành động này dọa sợ Mộ Sơ Tình, Mộ Sơ Tình thiếu chút nữa không có ném rớt con mèo đen trên tay làm nó té xuống.
Vừa rồi là lỗ tai cô có vấn đề sao? Tại sao lại nghe được mèo có thể nói chuyện?
"Mày nói mày là Hỉ Bảo?" Mộ Sơ Tình kinh ngạc hỏi xong, sau đó lại chỉ chỉ sang con mèo đen, "Con này là Hoan Bảo?"
Hoan Bảo Hỉ Bảo??
Con mèo đen vẫn luôn ở trên tay Mộ Sơ Tình, trầm mặc ít lời cũng mở miệng, thanh âm rất từ tính, so với con mèo trắng kia lãnh đạm rất nhiều, "Đúng vậy, Quả Nhi tiên tử, ta kêu Hoan Bảo, nó kêu Hỉ Bảo."
Hoắc Bắc Cảng ở bên cạnh lái xe, cũng nhịn không được cười cái người phụ nữ này nói chuyện với mèo, "Mộ Sơ Tình, đừng ngớ ngẩn, mèo làm sao có thể nói chuyện, cô còn định nói với chúng nó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...