Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Hoắc Bắc Cảng trừng mắt nhìn Giang Thừa liếc một, vẻ mặt như nhìn thấy kẻ bị tâm thần, "Cái này không phải do chuyện kia làm vỡ."
Hoắc Bắc Cảng nói xong liền trực tiếp đi tới chỗ ngồi cầm lấy áo vest sắp phải rời đi.
"Vậy làm sao lại vỡ?" Giang Thừa tò mò.
Hoắc Bắc Cảng khóe miệng ngậm ý cười càng ngày càng rõ ràng, "Mộ Sơ Tình chết tiệt kia, một đấm đánh vỡ.

Cậu tìm người xử lý một chút, đổi cái mới."
Giang Thừa: "......"
Liền giật mình như bị ăn ba cân tường!!
Phu nhân quả thực chính là Mộ lực sĩ a! Cái bàn đá cẩm thạch như thế, đều có thể đánh vỡ?
Giang Thừa cứ như vậy nhìn cái bàn kia, thật lâu không thể hồi phục tinh thần, không thể tin được đây là sự thật.
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên nghĩ tới cái gì, phân phó Giang Thừa: "Còn nữa, Giang Thừa giúp tôi ở vị trí bên cạnh, cũng sắp xếp một bộ bàn ghế trẻ em."

"......!Tổng giám đốc, anh sa đọa sao? Anh muốn dùng bàn ghế trẻ em sao?"
"Không, đó là Mộ Sơ Tình thích.

Đúng rồi, nhất định phải đi chợ đêm mua.

Chợ đêm là cái chỗ như thế nào?"
Đồ đạc của Hoắc Bắc Cảng từ trước đến nay đều là chuyên gia làm ra đem tới, sẽ không đi dạo phố, tự nhiên không biết đây là cái nơi thế nào.
Giang Thừa: "......!Là nơi con gái hay đi dạo phố."
"Ah? Vậy mua ở đó đi, khó trách Mộ Sơ Tình sẽ thích."
"......!Rõ."
Giang Thừa nói xong, liền lấy di động ra kêu bảo vệ lên xử lý tàn tích của cái bàn này.
Giang Thừa vuốt cái bàn, vẻ mặt đau như bị cắt thịt đau lòng, đều là tiền nha, phu nhân đúng là đàn bà phá sản mà!
"Tổng giám đốc, cái bàn này của anh là hàng nhập khẩu Italy.

Mới vừa đổi không bao lâu, trị giá tới 5000 vạn đó."
Giang Thừa vuốt cái bàn, hâm mộ nói.
Hoắc Bắc Cảng vui vẻ, khóe miệng nhẹ cong, rất cao hứng, "Vật nhỏ, đánh vỡ đồ đạc, đánh rất lợi hại nha.

Tìm 5000 vạn mà đánh."

Giang Thừa nghe được, thân thể bị doạ run run một chút, "......Tổng giám đốc, là tôi lỗ tai có vấn đề sao? Tại sao tôi lại nghe ra trong lời anh nói lại có vẻ anh rất khen ngợi, có vẻ anh rất cao hứng việc phu nhân đánh vỡ cái bàn 5000 vạn của anh sao?"
Hoắc Bắc Cảng kiêu ngạo bễ nghễ nhìn Giang Thừa, nói như thể đấy là việc đương nhiên: "Như thế nào lại không cao hứng? Cô ấy thật tinh mắt như thế, đánh một liền đánh vỡ 5000 vạn.

Cô ấy nếu là đánh vỡ cái bàn 500 vạn, tôi thật sự rất mất mặt."
"......" Xem ra hẳn là phải nhanh một chút liên hệ bệnh viện tâm thần.

Tổng tài đã sủng thê đến mức lâm vào trạng thái điên khùng.
Mẹ nó nha, anh sủng đều là tiền nha.
Hoắc Bắc Cảng rời khỏi cái bàn làm việc kia, đi tới sofa được làm bằng da thật ở một bên, ngồi xuống, nhẹ nhàng lười biếng dựa lưng vào sofa, cả người có chút mệt mỏi.
Bảo vệ trợn mắt há hốc mồm đem cái bàn của Hoắc Bắc Cảng kéo đi, Hoắc Bắc Cảng mới mở miệng trầm giọng hỏi Giang Thừa: "Sự việc của Mộ Sơ Tình kia đã giải quyết như thế nào rồi?"
"Hiện tại số tiền đã bị truy thu trở về, đều có danh sách cho nên không có nhân viên nào dám không đem tiền nộp lên.

Phu nhân nói tiền lương xử lý xong ngày mai mới phát.


Tôi cũng cùng bộ phận nhân sự bên kia nói một tiếng, truyền xuống nhân viên toàn công ty.
Chuyện này, cần phải giấu ở trong lòng, ai cũng không được nói ra, bằng không xử lý sa thải.

Cho nên tổng giám đốc anh không cần lo lắng, phu nhân sẽ không có bị lưu lại hồ sơ."
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên nhìn về phía đồng hồ bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn nhíu mày, hỏi Giang Thừa: "Hôm nay là ngày mấy?"
Giang Thừa bị hỏi có chút kỳ quái, thành thật trả lời: "mùng một đó......!Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì?"
"Không có, người thân của Mộ Sơ Tình sắp tới."
"......!Đèn đỏ? Cái người thân thích này?"
(nguyên văn là đại di ma, có nghĩ là dì cả đó.) _ _!
Hoắc Bắc Cảng nâng cặp mắt lạnh lẽo lên một chút, như suy tư gì, "Ừ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận