Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Đây là bạo phát tính tình, người phụ nữ kia càng đi càng nhanh, như là hận không thể rời xa hắn vậy.

Mộ Sơ Tình, cái người phụ nữ chết tiệt này cho rằng hắn thật sự nhàn nhã như vậy, cố ý bắt cô lên đây à? Còn không phải muốn cho cô một bậc thang leo xuống sao.
Hắn đều đã ôn nhu cùng cô nói chuyện như thế, chính là muốn cho Mộ Sơ Tình ôn tồn cầu xin hắn, dỗ dành hắn.
Đàn ông sao, không phải tính tình đều là như thế này sao, cần người dỗ dành, cần phụ nữ làm nũng, cô làm nũng một câu, nói ngon nói ngọt một tiếng không phải là giải quyết được mọi việc sao?
Tôi hiện tại cả người đều là của cô, toàn bộ công ty đều là của cô, cô phát sai tiền lương thì xảy ra chuyện gì, thì như thế nào?
Phát chính là tiền của công ty nhà mình, thích phát bao nhiêu thì phát bấy nhiêu.
Cô là được hắn che chở, có ai dám nói cô một câu không đúng?
Hoắc Bắc Cảng cho rằng Mộ Sơ Tình đi lên đây là đã tính toán cầu xin hắn, thái độ của hắn thả chậm một chút, hắn liền chờ cô ngon ngọt làm nũng, lợi dụng ưu điểm trời sinh này của phụ nữ.

Chính là chờ được là cái gì, chờ được......!Thế nhưng là muốn đánh hắn?
Mộ Sơ Tình trước nay đều không có ngon ngọt qua với hắn, cũng không có làm nũng với hắn, đây là phụ nữ sao? Đây là phụ nữ sao?
Hoắc Bắc Cảng càng nghĩ càng nổi giận, liền lúc đó, người nào đó muốn duỗi tay kéo cửa ra, trong nháy mắt hắn ở đằng sau rống lên một câu: "Mộ Sơ Tình, cô đứng lại đó cho tôi, còn đi một bước, có tin tôi đánh gãy chân cô hay không?"
Mộ Sơ Tình đột nhiên tạm dừng bước chân, xoay mũi giày cao gót về sau, đi qua chỗ Hoắc Bắc Cảng.

Mộ Sơ Tình cứ như vậy đứng thẳng tắp, ngay thẳng đứng ở trước mặt Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng đang ngồi ở chỗ của mình nâng chân bắt chéo, khóe miệng ngậm ý cười, ánh mắt không coi ai ra gì nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình.

Giọng điệu nói chuyện đặc biệt khoe khoang, khí phách, "Cầu xin tôi, tôi liền giúp cô.

Cô phải biết rằng cô phạm phải chính là cái tội gì.

Làm một giám đốc tài vụ lại đem tiền lương toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều có thể phát sai, cô cảm thấy cô còn có cái tư cách gì ở lại cái công ty này? Hơn nữa cô cảm thấy tôi lưu lại hồ sơ của cô, công ty khác sẽ còn muốn thuê cô sao?"
Công ty khác có muốn thuê hay không, dù sao hắn cũng sẽ không cho.

Bà xã nhà mình không cần đi làm công cho người khác.
Mộ Sơ Tình ánh mắt sắc bén nhìn Hoắc Bắc Cảng, đến cuối cùng cười một tiếng, đôi mắt cô lấp lánh, môi đỏ cười có chút càn rỡ, "Hoắc Bắc Cảng, xem ra vẫn là anh không biết tôi có bao nhiêu lợi hại mà."

Hoắc Bắc Cảng cảm giác được một trận bất an, giống như chuyện đã quen như hơi thở.
"Tôi có nói cho anh hay không, hiện tại tôi đang rất tức giận."
Mộ Sơ Tình cười càng ngày càng quyến rũ, "Tôi có từng nói cho anh hay không, tôi mà nổi giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Ví dụ như......"
Mộ Sơ Tình vừa nói vừa đem tay mình đặt ở trên bàn làm việc của hắn.
Cái bàn làm việc này thật sự là hàng nhập khẩu, là vận chuyển bằng đường hàng không về đây, nghe nói là do chuyên gia thiết kế làm ra, toàn thế giới chỉ có một thôi, giá cả rất quý rất hiếm, hắn hiện tại đưa tay sờ sờ cái bàn làm việc này cảm giác thật không sai, thiệt tình là không tồi.
Đột nhiên.....
"Rầm....."
Hoắc Bắc Cảng cứ như vậy, nhìn cái bàn làm việc của mình bị Mộ Sơ Tình vỗ một biến thành hai nửa.
Hoắc Bắc Cảng......!giật mình, bị......!Mộ Sơ Tình dọa sợ rồi.
Mộ Sơ Tình đánh xong, sau đó cô thu tay trở về, rồi mới cong môi cười nhạo nhìn Hoắc Bắc Cảng, trong đôi mắt đều là tràn đầy khinh thường.

"Xem ra không tồi, tôi chỉ dùng một chút sức.

Cái bàn này thật là không đáng xài, bị tôi nhẹ nhàng vỗ một liền không chịu được.

Lần sau đem tiền anh mua cái bàn này cho tôi, tôi đến tiệm bán bàn ghế trẻ em mua cho anh hai cái.

Cái kia rất phù hợp với khí chất của anh."
Hoắc Bắc Cảng: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận