Mộ Sơ Tình: "! ! "
! !
Mộ Sơ Tình lên đến phòng tổng giám đốc, tìm Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng thì ở trong văn phòng ngồi chờ Mộ Sơ Tình, nhìn dáng vẻ, bộ dạng có vẻ đã đợi thật lâu, chính là trên mặt hắn lại không có bất cứ cái gì gọi là không kiên nhẫn, cũng nhìn không ra giờ phút này hắn có cảm xúc gì nữa.
Mộ Sơ Tình đi tới trước mặt Hoắc Bắc Cảng, nhìn hắn, mặt xám mày tro, "Anh tìm tôi làm cái gì?"
"Cô phạm phải chuyện gì?" Hoắc Bắc Cảng hỏi cô.
Mộ Sơ Tình cắn môi dưới, có chút khóc không ra nước mắt, "Tôi thật sự không biết, tôi không có ký tên, tôi cũng không biết tại sao lại có chữ ký của tôi.
"
"Không, chuyện cô làm sai không phải cái này.
"
"Chuyện gì nữa?"
Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc.
Giây tiếp theo, hắn hỏi: "Tại sao chỉ cho tôi có một đồng??"
"! ! " Anh là một tổng giám đốc lớn, không cần so đo chút tiền ấy có được không?
Hoắc Bắc Cảng lải nhải lại hỏi tiếp: "Mộ Sơ Tình, phát cho tôi có một đồng? Cô có ý gì đây?"
"! ! Tổng giám đốc, đến tột cùng là anh muốn tôi làm thế nào đây?"
Còn muốn tôi như thế nào?
"Gửi thêm cho tôi.
"
"! ! " Mẹ nó, anh là một tổng giám đốc lớn lại tìm tôi đòi tiền?
"Muốn gửi lại cho tổng giám đốc anh bao nhiêu?"
"1313.
"
"! ! " Này thêm một đồng kia nữa chính là 1314 đồng?
Hoắc Bắc Cảng bị điên rồi sao, tìm cô muốn lấy 1314 đồng làm cái gì.
Hoắc Bắc Cảng thật là đối với số 1314 này, có một loại chấp nhất không thể hiểu được.
Một hồi nói qua nói lại làm Mộ Sơ Tình nghĩ tới ngày sinh nhật cô 18 tuổi đó.
Ngày sinh nhật 18 tuổi đó, cô cũng không có theo quấy rầy Hoắc Bắc Cảng, đồng thời Hoắc Bắc Cảng đối với cô cũng không có thái độ gì tốt, vẫn như cũ là thái độ hận cô, chán ghét cô.
Ngày đó sinh nhật cũng là lễ trưởng thành của cô, Hoắc Quốc Chương cao hứng ở nhà hàng tổ chức tiệc mừng cho bọn họ, cùng nhau ăn cơm, cơm nước xong cô vô cùng cao hứng đi theo Hoắc Bắc Cảng muốn quà.
Hoắc Bắc Cảng lúc ấy không có chuẩn bị quà gì cho cô.
Mộ Sơ Tình không biết chính là, hắn đã từng chuẩn bị cho cô một món quà mà hắn tốn tiền tích góp ba tháng, mua cho cô một chiếc vòng cổ xa xỉ, là mẫu mới hot nhất, hắn coi như bảo bối, thế nhưng trước hôm sinh nhật Mộ Sơ Tình một ngày, cái vòng cổ kia lại bị Hứa Hạ Đồng thấy được.
Hứa Hạ Đồng cho rằng Hoắc Bắc Cảng là tặng cho cô ta, cho nên không đợi giải thích, không hỏi một tiếng, trực tiếp liền lấy đeo lên cổ mình.
Cứ như vậy tự tiện đeo lên, lúc sau còn hỏi Hoắc Bắc Cảng cô ta đeo có đẹp không?
Hoắc Bắc Cảng lúc ấy đã muốn nói, cái vòng cổ này không phải cho cô ta, mà là quà sinh nhật của Mộ Sơ Tình, chính là chính hắn cũng không biết, bản thân mình tại sao phải tặng quà sinh nhật cho Mộ Sơ Tình, hắn không nghĩ giải thích, không muốn làm Hứa Hạ Đồng hiểu lầm.
Cứ như vậy, quà sinh nhật Hoắc Bắc Cảng chuẩn bị cho Mộ Sơ Tình, lại bị Hứa Hạ Đồng lấy đi, ngày sinh nhật của Mộ Sơ Tình, hắn không tìm được quà sinh nhật gì để tặng.
Lúc đó Mộ Sơ Tình cũng không có nghĩ được nhiều như thế, cô đã sớm biết hắn sẽ không chuẩn bị cho cô quà gì, cho nên cô muốn quà là thứ mà hắn lập tức có thể cho.
Ngay lúc đó Mộ Sơ Tình nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng, vẻ mặt thẹn thùng yêu cầu hắn: "Không có quà sinh nhật cho em, vậy anh hôn em một được không?"
Khi đó Hoắc Bắc Cảng bị Mộ Sơ Tình dọa lỗ tai đều đỏ lên, vội vàng chạy trốn, không dám nhìn Mộ Sơ Tình.
Sau đó lúc Hoắc Bắc Cảng xuất hiện lại, trên tay cầm một bao lì xì, bên trong có một xấp tiền.
Mộ Sơ Tình mở bao lì xì ra xem, là Hoắc Bắc Cảng cho cô 1314 đồng, đây là bao lì xì tiền?!
Sinh nhật cô, hắn đưa bao lì xì tiền coi như là quà tặng?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...