Ôn Vấn Nguyệt nhìn đến mức tiền lương của mình cũng không đúng, thế nhưng nhiều lên rất nhiều.
Cô nhìn nhìn đồng nghiệp bên ngoài, mỗi người đồng nghiệp mức lương cũng không đúng, cho nên vội vàng chạy tới văn phòng của Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, nhưng mà nghe được bọn họ ồn ào.
Ôn Vấn Nguyệt vội vàng đi đến nói cho Mộ Sơ Tình, bên ngoài đều là bởi vì nguyên nhân phát sai tiền lương cho nên ầm ĩ.
Mộ Sơ Tình lúc ấy liền hỏng mất, cô rõ ràng không có ký bất cứ giấy tờ gì về chuyện phát lương, hơn nữa không có cô ký tên, ai phát tiền lương?
"Hiện tại nhân viên toàn công ty đều phát sai tiền lương sao?" Vậy vì cái gì chỉ có tiền lương của chính cô là phát đúng?
Ôn Vấn Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy.
"
"Bây giờ cô đi gọi phó giám đốc tới đây cho tôi.
"
Cô muốn hỏi rõ ràng phó giám đốc, rốt cuộc tại sao lại nhanh chóng phát tiền lương như thế.
Ôn Vấn Nguyệt rời đi, đi gọi người.
! !
Hoắc Bắc Cảng không có được phát tiền lương, bởi vì lợi nhuận của công ty đều sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản cá nhân của hắn.
Chính là vừa rồi, lúc ấy thẻ ngân hàng của hắn đột nhiên nhận được một khoản tiền.
Hơn nữa số tiền kia so với tiền lương lại làm hắn nhìn chằm chằm vào đó ước chừng cũng gần mười phút đồng hồ.
Giang Thừa còn tưởng rằng tổng giám đốc nhận lương là có thể lên tới vài trăm triệu luôn, cho nên mới làm hắn phát ngốc, phát ngốc lâu như vậy, cho nên Giang Thừa đời này đều không có thấy qua nhiều tiền như thế, trộm chạy tới sau lưng tổng giám đốc, muốn xem trên di động hắn hiển thị số tiền là bao nhiêu?
Chính là chờ đến khi anh ta nhìn xong mới phát hiện, kỳ thật tiền lương của tổng giám đốc thế nhưng chỉ có một đồng!
Thế nhưng chỉ có một đồng!
"Phụt! " Giang Thừa không có nhịn xuống, nhìn thấy số tiền được hiển thị xong, đầu tiên là hoảng sợ sau đó bật cười.
Phu nhân thật đúng là tàn nhẫn mà, sợ đàn ông có quỹ đen sao? Sợ tổng giám đốc đi ra ngoài tìm gái chơi sao?
Cho nên phát lương liền phát cho tổng giám đốc có một đồng.
Hoắc Bắc Cảng lúc này lại đặc biệt cao hứng, đặc biệt hài lòng đem điện thoại đặt sang một bên, nhìn Giang Thừa ở bên cạnh cười cợt thoải mái, hắn âm lãnh châm chọc cậu ta một trận: "Cậu cười cái gì? Đàn ông cho tiền phụ nữ tiêu thì có chỗ nào không thích hợp sao? Bà xã tôi giữ tiền của tôi, tôi cam tâm.
Cậu là cái đồ độc thân cẩu có cái tư cách gì cười tôi? Bà xã tôi lấy tiền của tôi chỉ trả lại cho tôi một đồng, không cảm thấy rất vinh hạnh sao? Bà xã tôi lấy tiền của tôi làm cái gì, chính là lấy tiền của tôi đi mua sắm.
Người phụ nữ thật tốt.
"
"! ! " Xin hỏi anh có phải là não tàn hay không?!
Bọn họ cũng đều biết tài chính của công ty đều là do bên tài vụ quản lý, Mộ Sơ Tình là giám đốc tài vụ, cho nên muốn phát tiền lương muốn phê duyệt kim ngạch gì, đều phải được cô ký tên.
Vừa rồi bọn họ cũng nghe được cấp dưới khiếu nại, nói giám đốc tài vụ phát sai tiền lương, toàn công ty từ trên xuống dưới đều phát sai hết rồi.
Hoắc Bắc Cảng lúc đầu không để ý đến, còn tưởng rằng là người phụ nữ kia bị lỗi kỹ thuật gì, sẽ điều chỉnh.
Kết quả bị ngược, hắn hiện tại tiền lương của bản thân cũng bị phát sai luôn.
Cho nên, tại sao Mộ Sơ Tình chỉ phát cho hắn có một đồng?
Ít nhất phải phát cho hắn 520 đồng, làm hắn không cần phải xấu hổ như thế chứ.
Giang Thừa giây tiếp theo di động của mình cũng có tin nhắn nhắc nhở về tiền lương, lúc cậu ta nhìn đến tiền lương của mình xong quả thực tan nát cõi lòng đầy đất, che lại di động của mình, nước mắt lưng tròng nói với tổng giám đốc: "Tổng giám đốc! ! Tôi biết quan hệ giữa anh và phu nhân, tôi không nên nói phu nhân cái gì hết, nhưng mà phu nhân cũng phát sai tiền lương của tôi rồi! ! Anh nhất định phải vì tôi làm chủ nha, tiền chính là bà xã của tôi đó! ! "
Hoắc Bắc Cảng nhíu mày, trong lòng cảm thấy tình huống có vẻ nghiêm trọng.
Hắn trầm giọng hỏi Giang Thừa: "Hiện tại người trong công ty nói như thế nào? Đều đang ầm ĩ sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...