"Gâu gâu gâu ∼"
"Độc Thân Cẩu" nhìn rau dưa ở cách đó không xa, sủa ầm một trận.
Hoắc Tiểu Bao dịu dàng vuốt đầu Độc Thân Cẩu rồi dắt nó đi ra ngoài.
Chờ Hoắc Tiểu Bao rời đi, Cà Chua đụng Dưa Chuột bên cạnh một chút, vẻ mặt bi phẫn: "Mẹ kiếp! Ta vừa rồi không có nhìn lầm đi! Đó là Hạo Thiên Khuyển! Nhị Lang Thần Gia Hạo Thiên Khuyển?! Hạo Thiên Khuyển làm sao lại xuống trần!!" 7
Dưa Chuột vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích: "Ta nhớ rõ hình như là quấy rầy Nhị Lang Thần ngủ, bị hắn một chân đá xuống trần.
Nhưng mà ta càng tò mò chính là, cái thằng nhóc kia làm sao lại nghe được chúng ta nói chuyện?"
"Nó là con của Hồ Quả Nhi, có huyết thống của cô ta, làm sao có thể không nghe được lời của chúng ta?"
Phải không?
Chính là Lang Dạ không có nói cho Nhung An, huyết thống của thần tiên truyền cho con chính là phụ thân, không phải mẫu thân.
Đứa nhỏ này, nếu là thật sự có huyết thống của thần tiên, không phải Hồ Quả Nhi, đó là......!Phụ thân......!Hoắc Bắc Cảng?
Hoắc Bắc Cảng......!Thật sự là Ma Đế sao?
......!
Mộ Sơ Tình ngày hôm sau đi làm, Mộ Oanh Oanh liền ở cửa văn phòng chờ cô xuất hiện.
Mộ Oanh Oanh trong một đêm đã thay đổi rất lớn, cô ta đem cái đầu tóc tá lả màu nhuộm lại màu đen, lại còn đem cái đầu mì gói duỗi thẳng, rất thẳng màu đen.
Hơn nữa trên mặt bự phấn cũng biến thành trang điểm nhẹ nhàng.
Quần áo đổi thành trang phục của nhân viên bán hàng hay mặc, mang một đôi giày cao gót, váy như là cố ý sửa chữa, giống như là càng ngắn.
Là Lục trà kỹ nữ trong truyền thuyết?
Mộ Sơ Tình không thích Mộ Oanh Oanh, cho nên khi thấy Mộ Oanh Oanh, sắc mặt cô không mấy tốt.
Cô trực tiếp xem nhẹ Mộ Oanh Oanh, lạnh nhạt đi vào trong văn phòng.
Mộ Oanh Oanh cũng không tức giận, đi theo Mộ Sơ Tình vào phòng.
Lúc Mộ Sơ Tình muốn đóng cửa, Mộ Oanh Oanh đứng ở cửa tươi cười, cầm theo bữa sáng trong tay đưa cho Mộ Sơ Tình, cười nói: "Chị họ, đây là bữa sáng tôi mua cho chị."
Mộ Sơ Tình trực tiếp cự tuyệt, ngữ khí lãnh nhạt, "Không cần, cô đem về tự ăn đi."
Mộ Oanh Oanh làm nũng đem bữa sáng nhét vào trong tay Mộ Sơ Tình, "Không cần sao, không cần sao, chị ăn rồi sao, đây là bữa sáng tôi vất vả mua cho chị, đây là tâm ý của tôi."
"Mộ Oanh Oanh, cô nói đi, sáng sớm tới tìm tôi là có ý gì?" Mộ Sơ Tình buông tay, ngữ khí sắc bén lên.
Mộ Oanh Oanh hề hề cười, mặt nóng dán mông lạnh, "Chính là, chị họ, chúng ta đều đã quen biết lâu như thế, chị cũng chưa có mang em đến nhà chị chơi, em muốn đến nhà chị chơi có được không? Hơn nữa chúng ta từ nhỏ đến lớn cũng không có ở chung với nhau, em muốn cùng chị ở chung."
"Không cần, cô biến đi giùm đi, tôi đối với cô không có hứng thú." Mộ Sơ Tình nói lập tức muốn đóng cửa.
Mộ Oanh Oanh lợi dụng sơ hở đi vào, rồi đem bữa sáng cô ta mua đặt ở trên bàn của Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình thật là muốn dùng nắm đấm ngày hôm qua, Ôn Vấn Nguyệt lại vội vội vàng vàng chạy tới, nói với Mộ Sơ Tình: "Mộ giám, không hay rồi, tổng giám đốc mở cuộc họp, 10 nữa."
Mộ Sơ Tình trợn trắng mắt, "Còn không phải là sau 10 phút nữa sao? Sợ cái gì, còn có thời gian mà."
Ôn Vấn Nguyệt vẻ mặt khó chịu chết đi được "Mấu chốt là vừa rồi tôi ở trong WC, quên nhìn thời gian, anh ta nói đã là 10 phút trước......!Hiện tại trên lầu đã mở cuộc họp, tổng giám đốc nói trong vòng 3 giây cô không đến trước mặt anh ta, cô liền cút đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...