Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Hắn mở cửa xe cho Mộ Sơ Tình, tháo dây an toàn ra, ngay sau đó ôm cô lên như kiểu ôm công chúa.

Mộ Sơ Tình cả người bị hắn ôm lên, lập tức hai mắt trừng lớn.

Không thể tin được.

Đây là chuyện quái gì vậy?
Hoắc Bắc Cảng thế nhưng lại ôm cô, hắn không phải là bị tẩu hỏa nhập ma chứ?
Hoắc Bắc Cảng ôm Mộ Sơ Tình ra khỏi xe, rồi mới vươn chân dài ra đóng cửa xe lại.
Ngay sau đó, hắn muốn ôm Mộ Sơ Tình đi vào trong trung tâm thương mại.

Mộ Sơ Tình bị dọa sợ chết khiếp, vội vàng duỗi tay bóp cổ Hoắc Bắc Cảng sợ hắn sẽ đi vào trong.


Mộ Sơ Tình bị dọa thét chói tai: "Hoắc Bắc Cảng! Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì!"
"Câm miệng, đừng nói chuyện!" Đôi mắt sắc bén của Hoắc Bắc Cảng trừng mắt liếc Mộ Sơ Tình một.

Trời sinh hơi thở vương giả, chính là ra lệnh như thế, làm nhân gia nhìn cũng không dám phản bác.

4
Loại hơi thở này là không có cách nào thay đổi, cũng là trời sinh ra đã có, Mộ Sơ Tình từ nhỏ đến lớn đã bị cái ánh mắt thế này nuốt chửng.

Hoắc Bắc Cảng cứ như vậy, trầm mặc không hé răng, ôm Mộ Sơ Tình đi vào trung tâm.

Tay Mộ Sơ Tình cứng đờ đặt giữa không trung.
Hoắc Bắc Cảng cảm thấy khó chịu, "Mộ Sơ Tình, quàng tay qua cổ tôi, không nghe lời liền đem cô đi ném thùng rác."
"......" Mấy chú cảnh sát đâu hết rồi? Tôi muốn báo nguy!!! 2
......!
Hoắc Bắc Cảng ôm Mộ Sơ Tình đi vào trong trung tâm thương mại, một mạch ôm cô đi đường.

Thang máy thật sự có quá nhiều người xếp hàng, cho nên Hoắc Bắc Cảng nhìn thoáng qua sau đó xoay người sang hướng khác, ôm Mộ Sơ Tình đi bằng thang cuộn lên tầng trên.

3
Cứ như vậy, khí phách ôm kiểu công chúa, làm Mộ Sơ Tình bị quá nhiều người nhìn bằng ánh mắt hâm mộ ghen tị, còn có hận ý.


Có mấy cô gái còn suy đoán nguyên nhân gì mà cô được Hoắc Bắc Cảng ôm như vậy.

"Ông trời ơi, nếu như chân tôi què mà có thể được một người bạn trai như vậy ôm vào trong ngực, mỗi ngày đều ôm vào trong ngực thế này, lát nữa về tôi liền tự đánh gãy chân mình luôn!"
"Ôi! Có thể được một người đàn ông như thế này cả đời ôm vào trong ngực, tôi đây cũng muốn hai chân không có tác dụng gì!" 2
Cô nương, mấy người bình tĩnh một chút đi......!
Đại đa số phụ nữ, nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng ôm cô như vậy, đã bị hắn mê hoặc muốn ngất luôn.

Bất quá Mộ Sơ Tình lại không cảm thấy thế, cô như vậy, thật sự là quá mất mặt mà......!
Các vị cô nương......!Tôi thật sự không phải là kẻ bị què chân đâu!! 2
......!
Hoắc Bắc Cảng đem Mộ Sơ Tình ôm tới cửa hàng LV.
Bởi vì nhân viên trong cửa hàng đều biết Hoắc Bắc Cảng.
Cho nên trong nháy mắt kia khi nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng, thật là toàn bộ đều sôi trào.


Tổng giám đốc tự mình tới cửa hàng chắc chắn là có chuyện, những nhân viên đó vội phong toả cả cửa hàng, không cho phép người nào khác vào.

Hiện tại cả một cửa hàng rộng lớn như vậy cũng chỉ có hai người khách mua đồ là Mộ Sơ Tình và Hoắc Bắc Cảng.

Những nhân viên nữ trong cửa hàng được tận mắt ngắm Hoắc Bắc Cảng, khỏi phải nói là có bao nhiêu hạnh phúc, phải biết rằng bọn họ ở chỗ này làm việc cả đời cũng chưa chắc có thể thấy được tổng giám đốc liếc mắt một.

Hoắc Bắc Cảng anh ta thần bí như thế, ai có thể nhìn thấy quả thực chính là may mắn.

Nhìn hắn sáng giá ngời ngời như thế, đều phải kích động té xỉu, nhưng mà nhìn thấy tổng giám đốc ôm một người phụ nữ, mấy người phụ nữ kia hận không thể ra chiến trường giết địch.

Quản lý cửa hàng nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng tự mình tới, kích động sửa sang bản thân lại một chút, sau đó đi tới trước mặt Hoắc Bắc Cảng, thái độ thật cẩn thận, dò hỏi hắn: "Cái này, không biết tổng giám đốc hôm nay đại giá quang lâm, là có chuyện gì vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui