Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời


Chờ đến khi Mộ Sơ Tình hoàn toàn phản ứng lại được, cô đã ngồi ở trong xe của Hoắc Bắc Cảng, lại còn bị thắt dây an toàn xong, đóng cửa xe không có cách nào đi ra ngoài, Hoắc Bắc Cảng ngồi ở bên cạnh cô, lại còn khoá cửa xe.

Mẹ kiếp! Tiến vào ổ sói!!
"Hoắc Bắc Cảng, anh đây là có ý gì? Nhanh lên thả tôi xuống xe!"
Mộ Sơ Tình lên cơn tức, xù lông, duỗi tay bắt lấy tay lái của Hoắc Bắc Cảng, bức bách hắn dừng xe.

Hoắc Bắc Cảng bắt được tay Mộ Sơ Tình, gỡ tay cô ra, hắn lái xe, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mộ Sơ Tình, cảnh cáo cô: "An phận một chút, nếu không tôi đem cô đi bán!"
Mộ Sơ Tình bằng bất cứ giá nào, biểu tình không sợ trời không sợ đất, tuyên bố: "Bán đi, tôi cũng muốn biết tôi có thể đáng giá được bao nhiêu tiền!"
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên dừng lại, nhìn Mộ Sơ Tình một chút, chú ý toàn thân một lần, "Không bán, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.

"
"! ! " lưu manh!!!
Mộ Sơ Tình ngừng lại, biết nói với hắn nhiều như thế cũng vô dụng, cô nhìn nhìn ngoài cửa sổ, là đường đến công ty, cô có chút tò mò, liếc Hoắc Bắc Cảng, hỏi: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"
"Công ty.

"
"Công ty?! Hoắc Bắc Cảng anh điên rồi phải không? Anh như vậy đưa tôi đến công ty, bị nhân viên thấy được, tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch!"

Cũng là Hoắc Bắc Cảng nói quan hệ giữa bọn họ không thể để cho nhân viên công ty, vậy hiện tại là chuyện như thế nào, đưa cô đến công ty, chẳng phải là làm cho nhân viên thấy được quan hệ của bọn họ sao?
Nghe Mộ Sơ Tình nói, Hoắc Bắc Cảng sắc mặt rất kém, đột nhiên phát giận, "Vậy đi nhảy Trường Giang.

"
Mộ Sơ Tình: "! ! "
! !
Thời khắc Mộ Sơ Tình lo lắng đề phòng đã tới, Hoắc Bắc Cảng lái xe rất nhanh, không bao lâu đã cách công ty không còn xa.

Mộ Sơ Tình sợ cùng Hoắc Bắc Cảng xuất hiện, sẽ làm cho cả công ty dậy sóng, cho nên khi ở cách đó không xa, Mộ Sơ Tình cầm theo túi xách muốn đi ra ngoài, cô thỉnh cầu Hoắc Bắc Cảng: "Anh thả tôi ở giao lộ phía trước kia là được, tôi tự mình đi qua.

"
"Mộ Sơ Tình, cô đúng là đầu heo, tôi liền như thế nhận không ra người?!"
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên lái xe nhanh hơn, thanh âm mang theo kêu gào tức giận.

Mộ Sơ Tình không phản ứng lại, thân thể nhanh chóng lao tới trước, bởi vì Hoắc Bắc Cảng điên cuồng nhấn ga, làm chiếc xe như muốn bay lên, cô bị tốc độ xe dọa cho không dám nói lời nào, bắt lấy tay vịn, cả người theo xe chạy như bay.

! !

Mộ Sơ Tình vẫn là quá xem nhẹ năng lực của Hoắc Bắc Cảng, cô đã quên mất Hoắc Bắc Cảng có một đường hầm dành riêng cho tổng giám đốc, không cần phải đi vào đường hầm dành cho nhân viên, cho nên không cần ở dừng ở bãi đỗ xe cho nhân viên, càng sẽ không dừng xe ở trước cửa công ty, hắn trực tiếp lái xe vào đường hầm, lái xe rất nhanh, không ai có thể nhìn thấy trong xe tồn tại một Mộ Sơ Tình.

Trong bãi đỗ xe, lại càng không có bất cứ nhân viên nào.

Mộ Sơ Tình vừa rồi lo lắng thật dư thừa.

Cô hơi mất mát một chút.

Đúng vậy, Hoắc Bắc Cảng lại không phải heo, hắn sẽ không để cho người ngoài biết hắn và cô lây dính nửa điểm quan hệ, càng sẽ không để cho người khác biết quan hệ giữa bọn họ, cho nên hắn làm sao có khả năng sẽ cùng cô đồng thời xuất hiện trong công ty.

Hắn càng sợ quan hệ của bọn họ bị đưa ra ngoài ánh sáng, sợ người ta biết hắn cưới cô, có một người vợ như thế.

Hoắc Bắc Cảng sẽ càng thêm thật cẩn thận, càng thêm kín đáo.

Vẫn là hắn nghĩ chu đáo.

Mộ Sơ Tình hiện tại mới phát hiện bản thân lại ngu xuẩn như thế, xem thường Hoắc Bắc Cảng.

Cô chần chờ một chút, lúc sau sửa sang lại sắc mặt tái nhợt của bản thân cho tốt, rồi mới cầm túi xách muốn mở cửa xe rời khỏi đây.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận