Editor: Trần Thu Lệ
Giải thích? Bây giờ mà còn giải thích cộng lông á? Trong lòng Thượng Quan Vân nói nhỏ, có một đứa cháu Tiểu Khả đáng yêu như vậy, bà làm sao còn có thời gian quan tâm đến chuyện con người khác? Ngay cả khi ông ta có lui về phía sau không ủng hộ bà bà cũng không có ý kiến!
“Đừng kích động, đừng kích động!” Hạ Trạc Dương đoạt lấy cháu nội từ trong lòng Thượng Quan Vân, bản thân ông cũng vừa ôm, vừa hôn, vừa cắn, thảo nào bản thân ông lại yêu thích đứa nhỏ này, thì ra nó chính là cháu nội của mình, chẳng trách nó lớn lên lại xinh đẹp như vậy! Chuyện này thật sự Thiên hạ vô song!
Tiêu Tiểu Bảo dường như có thể thông cảm cho tâm trạng của ông ấy, vì thế vẫn cứ ngoan ngoãn đứng đó cho bọn họ vừa kéo, vừa ôm, vừa hôn lại vừa cắn. Mặc dù cậu không nhiệt tình như vậy, nhưng cũng có thể lý giải tại sao bọn họ lại kích động như vậy. Chăm chú nhìn Hạ Ngưng Nhật cười như hồ ly, cũng chính là bác của cậu, từ lời nói của mẹ bảo bối, chỉ sợ người bác này của cậu đã sớm biết thân thế của cậu rồi, thế nhưng vẫn duy trì im lặng đến bây giờ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy tình cảm của hai anh em họ rất tốt, cậu sẽ cho rằng người bác này nhất định có thâm cừu đại hận* gì đó với Thượng Quan Ngưng. Về phần Thượng Quan Ngưng bây giờ... Tầm mắt của Tiêu Tiểu Bảo nhìn về Thượng Quan Ngưng vẫn đang đứng bất động như cũ bị cô dâu kéo cánh tay ở phía trước. Xem ra phần quà tặng này của mình cũng không có tác dụng gì lớn với ông ấy.
*Thâm cừu đại hận: thù sâu hận lớn
Tiêu Tiểu Bảo có chút phiền muộn, nếu cậu không thể phá hủy được hôn lễ này, vậy thì một nửa tiền sinh hoạt của mẹ và của cậu thì phải làm sao? Haiz, chỉ có thể nói cái sự thật này không gây ảnh hưởng gì đến sự bình tĩnh của ba thôi.
“Ba, ba không hài lòng vì phần quà tặng này của con sao?” Tiêu Tiểu Bảo nhìn anh, một đôi mắt vô tội tràn đầy nước, dường như còn mang theo một chút uất ức, nhưng không thừa nhận mình uất ức.
Lời này vừa nói ra, khiến cho hai ông bà rất đau lòng, Thượng Quan Vân và Hạ Trạc Dương không hẹn mà cùng nhau hung hăng trừng mắt nhìn con trai mình, ý nói con còn không mau mở miệng nói chuyện.
Thượng Quan Ngưng nâng tay đẩy Mộ Linh Dược vẫn luôn kéo tay mình ra. Thế nhưng Mộ Linh Dược lại gắt gao bắt lấy cánh tay anh, làm sao cũng không buông ra. Thượng Quan Ngưng nâng mắt, đập vào mắt đó là một gương mặt mềm mại đầy nước mắt như hoa lê đẫm mưa.
Đột nhiên Thượng Quan Ngưng lại nghĩ đến Tiêu Hòa Nhã, cô nhóc này chưa từng khóc trước mặt anh bao giờ, bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều cố gắng kiềm nén, mặc dù nhẫn nhịn đến phát bệnh cũng không chịu mở miệng.
“Đừng!” Mộ Linh Dược mở miệng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, anh là giấc mộng của cô ta, là khát vọng từ nhỏ đến lớn, mặc dù bộ dạng của anh và Hạ Ngưng Nhật giống nhau như đúc, nhưng cô ta lại chưa bao giờ đặt khát vọng lên người Hạ Ngưng Nhật. Cô ta hao tổn tâm cơ như vậy, vì sao... Cô ta không cần, hai tay gắt gao bám lấy cánh tay anh, như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng vậy, không muốn buông ra một chút nào, bởi vì cô ta biết một khi buông ra thì cũng có nghĩa là sẽ vĩnh viễn mất đi.
“Nó là con trai tôi!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, anh tin tưởng cô nhóc kia sẽ không lấy chuyện này ra để đùa, lần đầu tiên cô nhóc ấy sốt liên tục suốt một tháng, chính anh đã nhìn thấy thẻ Rosa vàng trong ví tiền của cô. Sau đó, suy nghĩ lại lời nói của cô cũng không khó để thông suốt rồi. Cho nên...
“Em không quan tâm!” Mộ Linh Dược đánh gãy suy nghĩ của anh, “Em thật sự không quan tâm, anh có thể nuôi dưỡng cậu ấy, em cũng sẽ chăm sóc cậu ấy như con trai ruột của mình, thật đấy, ngay cả khi sau này chúng ta không sinh em bé cũng được! Có được không, có được không?”
Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng lại không chút thay đổi, từ đầu anh cũng không đồng ý cửa hôn sự này, nếu không phải nhà họ Mộ năm lần bảy lượt tạo áp lực, lại có quan hệ với nhà họ Hạ, hơn nữa cô nhóc kia lại... Nghĩ đến người nào đó, Thượng Quan Ngưng liền có chút nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì cô, làm sao anh có thể đồng ý kết hôn?
“Mộ Linh Dược, chúng ta...”
“Đừng! Em xin anh, đừng!” Dường như đã biết anh muốn gì, Mộ Linh Dược khóc lóc đánh gãy lời anh, “Em sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt, thật đấy, em không ngại cậu ấy...”
“Tôi ngại!” Thượng Quan Ngưng lạnh lùng ngắt lời cô ta, “Nếu nó là con tôi, thì tôi nhất định sẽ cho nó một gia đình hoàn chỉnh! Cho nên, buổi hôn lễ này hủy bỏ...”
“Em không đồng ý!” Rốt cuộc, người vốn dĩ điềm đạm đáng yêu cũng lạnh hai tròng mắt, “Thượng Quan Ngưng, đừng quên điều kiện anh cưới em, nếu bây giờ anh dám hủy bỏ hôn ước, em sẽ khiến cho các người trả giá thật lớn đấy!”
“Ha ha ha...” Thượng Quan Ngưng mỉm cười, phong cách thanh nhã xuất trần đột nhiên thay đổi thành bộ dạng tà mị mà xinh đẹp, Thượng Quan Ngưng ghé vào bên tai cô ta, tà tứ nói: “Cô cho rằng, người nhà họ Mộ các cô dùng mấy thứ đó uy hiếp nhà họ Hạ mà có tác dụng sao?”
“Anh...” Mộ Linh Dược không tự giác lui về phía sau một bước, hai trong mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làm sao anh có thể nói ra những lời tuyệt tình như thế, lqd cô ta dùng hết tâm cơ chẳng qua cũng chỉ vì muốn có được anh mà thôi, thế nhưng anh lại... Sau câu nói đó của anh, Mộ Linh Dược vô lực ngã ngồi trên đất, huyết sắc(màu máu) trên mặt giảm xuống từng chút từng chút một. Dường như ánh mắt của mọi người đều tập trung tại thân thể cô ta, cười nhạo cô ta không biết lượng sức mình.
“Buổi hôn lễ hôm nay bị hủy bỏ!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên tuyên bố với mọi người.
“Hừ!” Ông Mộ hừ một tiếng, sau đó đứng dậy đi tới, “Thượng Quan Ngưng, cậu thật ngông cuồng! Hôm nay cậu hủy bỏ hôn lễ, khiến người nhà họ Mộ mất hết mặt mũi, tôi sẽ khiến cậu trả giá thật lớn!” Ông Mộ căm hận nói xong, trực tiếp vung tay lên, mấy người đàn ông mặc Tây trang màu đen liền chạy tới.
“Lão gia!” Mấy người đó cung kính gật đầu với ông Mộ.
“Mang tiểu thư về!” Ông Mộ lạnh lùng nói.
“Vâng!” Mấy người gật đầu trả lời, sau đó liền đỡ Mộ Linh Dược thần trí có chút hỗn loạn rời đi.
Ông Mộ nhìn thấy đến bây giờ mà vợ chồng ông Hạ vẫn vui vẻ ra mặt, sắc mặt càng thêm xanh mét, “Hừ! Từ đây nhà họ Mộ và nhà họ Hạ không đội trời chung!”
“Ách...” Vợ chồng ông Hạ hoàn hồn, có hơi không thành thật nói: “Cái đó, ông Mộ, ông đừng nóng giận nha, đây là chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi không cố ý!”
“Các người...” Nếu không phải sức khỏe thân thể rất tốt, thì bây giờ ông Mộ có thể đã bị tức đến chảy máu não rồi. “Các người cứ chờ đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...