Editor: Trần Thu Lệ
Ngày hai tháng tám, nhị thiếu gia nhà họ Hạ kết hôn.
Trong nhà thờ lớn, người nào đó đang ngồi trong một góc nào đấy.
Một cậu bé trắng nõn nà vô cùng khinh bỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Hòa Nhã tinh thần chán nản. Rõ ràng lúc trước đã nói rồi đấy thôi, bây giờ còn biểu hiện không rộng lượng như vậy.
“Mẹ, mẹ như vậy rất dọa người nga!” Thật sự nhìn không được nữa, Tiêu Tiểu Bảo mới vô cùng không cam chịu nhắc nhở.
Tiêu Hòa Nhã ngửa mặt lên trời thở dài, “Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bỗng nhiên quay đầu, người kia lại cùng người khác đắm đuối đưa tình!” Được rồi, cô cũng không tìm kiếm anh trăm ngàn hướng, chỉ là nghe người ta nói còn không bằng chính bản thân mình thấy dao động, hiệu trưởng nhà cô, thế nhưng cứ như vậy mà tuyên thệ kết hôn với người khác, hu hu hu... Mẹ ơi, sao số của con lại khổ như vậy?
Tiêu Tiểu Bảo nâng trán, vẻ mặt đầy vạch đen, “Mẹ...”
“Đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ sẽ hiểu lầm bản thân không sinh con trai mà là con mèo.” Tiêu Hòa Nhã nghĩa chính ngôn từ, dĩ nhiên đã quên trước đây Tiêu Tiểu Bảo vẫn luôn gọi cô như vậy, đột nhiên Tiêu Hòa Nhã ngồi chồm hổm xuống đất rất là lấy lòng nhìn con trai nhà mình: “Mèo con à... Không đúng, con trai à, con hãy phá hủy hôn lễ này đi được không?” Thế nào cô cũng nhìn không được, giống như những gì Hạ Sơ Tinh đã nói nói, cô thích anh không phải sao? Cô không thể để anh kết hôn với người khác, huống chi anh còn một đứa con đấy!
“Điều kiện?” Tiêu Tiểu Bảo hỏi, lúc trước đã cho cô rất nhiều cơ hội, nhưng bản thân lại không biết nắm bắt, bây giờ đổi ý nhưng cậu lại chẳng dễ dàng ra tay như vậy.
“Một trăm!” Tiêu Hòa Nhã dựng thẳng một ngón tay, rất là hào phóng nói.
Tiêu Tiểu Bảo lắc đầu, một trăm? Cho cậu mua một món đồ chơi cũng mua không được, không phải giá cả vẫn luôn tăng rất nhanh sao?
“Hai trăm?” Tiêu Hòa Nhã nhịn đau lại bỏ thêm một ngón tay. Ngón tay trắng nõn nà phiêu diêu trong gió, thế nhưng vẫn không được chấp nhận.
Tiêu Tiểu Bảo tiếp tục lắc đầu. “Haiz, quá không có thành ý, con phải đi rồi, mẹ tự nhìn đi!” Nói xong cũng không để ý đến cô, trực tiếp xoay người rời đi, vốn dĩ cậu nghĩ sẽ không tham gia buổi lễ kết hôn này, lqd nhưng quan hệ của nhà họ Tiêu và nhà họ Hạ quá sâu. Cậu mới có ba tuổi nên không có quyền quyết định.
“Hai ta mỗi người một nửa tiền sinh hoạt!” Dáng vẻ Tiêu Hòa Nhã như ra rất nhiều máu. Có trời mới biết hàng tháng ba cô chỉ cho chút tiền sinh hoạt. Nghỉ hè mới qua được một nửa, còn một nửa nữa thì phải trôi qua thế nào chứ?
“Đồng ý!” Lực hấp dẫn quá lớn, Tiêu Tiểu Bảo cũng thích ứng theo thời thế, dù sao cậu cũng không muốn mẹ mình cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Rung đùi đắc ý đi về phía lễ đường, làm hỏng lễ cưới đi vậy.
Ở giữa lễ đường, Thượng Quan Ngưng mặc một thân Tây trang màu trắng, lộ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt không biểu cảm kéo tay cô dâu, ánh mắt lạnh lùng lơ đãng nhìn lướt qua người nào đó đang trốn trong góc. Sau đó xoay người cùng cô dâu đối mặt với cha xứ.
“Anh Thượng Quan Ngưng, anh có đồng ý cưới cô Mộ Linh Dược làm vợ của mình, căn cứ vào sự dạy bảo của Thánh Kinh ở cùng với cô ấy, ở trước mặt thần linh kết làm một thể với cô ấy yêu cô ấy, dỗ dành cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, giống như anh yêu chính bản thân mình, bất kể cô ấy có ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay là nghèo khổ, trước sau vẫn luôn thủy chung với cô ấy, mãi cho đến khi rời xa thế giới này không?” Cha xứ nói ra một đoạn lời thề rất dài với Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng chỉ cúi đầu, trong đầu vẫn còn thấy gương mặt uất ức của người nào đó, rõ ràng là oán giận như vậy, thế nhưng... Thượng Quan Ngưng híp đôi mắt phượng. Tiêu Hòa Nhã chết tiệt.
“Anh Thượng Quan Ngưng?” Thấy thời gian dài mà anh vẫn không có phản ứng, cha xứ lại cúi đầu gọi một tiếng, đứng bên cạnh anh là cô dâu mặc áo cưới xinh đẹp cũng có chút bất an nắm chặt tay anh. Đây là hạnh phúc cô ta kiên trì mới tìm được, cho nên ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Được mặc chiếc váy cưới xinh đẹp nhất thế giới gả cho người đàn ông xinh đẹp nhất thế giới là giấc mộng cả đời của cô ta, Thượng Quan Ngưng, xin anh đừng từ chối em. Đã không còn đường để quay lại nữa rồi.
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua Mộ Linh Dược đang cố nén nước mắt, lại nhìn cha xứ đang khó hiểu một chút, bên kia người nào đó vẫn trốn trong góc phòng như cũ, rốt cuộc từ từ mở miệng, “Tôi...” Hai chữ đồng ý vẫn còn chưa nói xong, đã bị một tiếng nói trẻ con ngây thơ đánh gãy.
“Ba, ba muốn kết hôn mà vẫn chưa nhận được quà tặng của con đấy!” Tiêu Tiểu Bảo ở sau lưng bọn họ, mặc một thân Tây trang nho nhỏ vừa đẹp trai vừa đáng yêu, tiếng nói mềm mại làm cho người ta cảm thấy thoải mái bội phần.
Thượng Quan Ngưng quay đầu, sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Tiểu Bảo đang ngẩng đầu vô tội chống lại ánh mắt của mình, đến bây giờ anh vẫn còn chút không thể tin được, Tiêu Tiểu Bảo thế nhưng gọi anh là ba. Bên dưới cũng ồ lên, một đám gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Tiểu Bảo vô tội, nhất là người nhà họ Mộ, Thượng Quan Ngưng vậy mà lại có con riêng? Nhà họ Hạ và nhà họ Tiêu cũng đồng thời kinh ngạc, trước kia mọi người đều thấy Tiêu Tiểu Bảo có hơi giống Thượng Quan Ngưng, nhưng làm sao cũng không thể tưởng tượng được lại có phần quan hệ này. Chỉ có một mình Hạ Ngưng Nhật nở nụ cười xấu xa.
“Con gọi chú là gì?” Thượng Quan Ngưng nhìn Tiêu Tiểu Bảo chằm chằm, tiếng nói có chút căng thẳng.
“Ba nha!” Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười thuần khiết, “Con chính là quà tặng kết hôn mẹ tặng cho ba, ba thấy thế nào?”
“Con chắc chắn?” Thượng Quan Ngưng có chút nghiến răng nghiến lợi, người nào đó trong góc phòng giờ phút này đã sớm trốn mất rồi. Được lắm Tiêu Hòa Nhã, trước kia thật sự đã xem thường em rồi! Lá gan thật đúng là không phải to bình thường mà!
“Vô cùng chắc chắn!” Tiêu Tiểu Bảo cười trả lời, quả quyết gật đều một cái. “Trong người ba có thẻ Rosa vàng của mẹ có đúng không? Mà tên của con là Tiêu Dạ, ba có biết tại sao không?”
Thẻ Rosa vàng? Tiêu Dạ? Thượng Quan Ngưng giận quá hóa cười. Bây giờ thì đúng là không có một chút hoài nghi nào nữa rồi. “Cô ấy đâu?” Thượng Quan Ngưng lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt Tiêu Tiểu Bảo đột nhiên trở nên mềm mại, nhắc tới người nào đó thì hơi đau lòng, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía người mà mình gọi là ba, “Trái tim của mẹ rất nhỏ bé, sợ bản thân mình đến tặng quà sẽ không kiểm soát được tâm trạng của mình!”
Thượng Quan Ngưng hừ nhẹ một tiếng, bên kia Thượng Quan Vân đang ngây ngốc đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng vọt tới bắt lấy Tiêu Tiểu Bảo không ngừng giày vò, vừa hôn vừa cắn, vừa kéo lại vừa ôm.
“Ha ha ha... Thì ra tôi đã có cháu nội, thật là xinh đẹp! Sao sao sao....”
Vẻ mặt Hạ Trạc Dương cũng vô cùng vui vẻ, Tiêu Tiểu Bảo hoàn toàn rơi vào tay giặc, hết người này ôm đến người kia hôn, hoàn toàn không được giúp đỡ, người nhà họ Tiêu đã sớm trợn tròn mắt, mặc dù có thể nhìn ra Tiểu Nhã nhà mình đối với Thượng Quan Ngưng có chút lòng suy nghĩ, thế nhưng bản thân cô ấy lại rất kiềm chế, còn tưởng rằng do cô có Tiểu Bảo, không tự tin nên mới như vậy, làm sao có thể nghĩ tới... Tiểu Bảo thế nhưng lại là con trai của Thượng Quan Ngưng?
Lúc này, tất cả người nhà họ Mộ mặt mày xanh mét, “Thượng Quan Ngưng, cậu phải cho con gái tôi một lời giải thích hợp lý!” Ông Mộ lửa giận ngập trời hét lên với Thượng Quan Ngưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...