Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

"Chuyện rối rắm trong lòng em chính là chuyện này?" Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm,
thiếu chút nữa là dùng ánh mắt giết chết cô rồi.

Tiêu Hòa Nhã có chút kinh hồn bạt vía, cả người co lại vào trong chăn, cuối cùng chỉ lộ ra một đôi mắt khiếp sợ nhìn anh: "Hiệu trưởng, thầy là người tốt!"
Giết người sẽ phạm pháp! Cô hiện tại vẫn chưa nói đứa bé là của anh, sao lại tức giận lớn như vậy?

"Loại chuyện như vậy có gì cần lo
lắng!" d đ lqd Thượng Quan Ngưng cảm thấy tính khí của mình càng ngày
càng không tốt, "Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy mà em có thể để cho mình bệnh một tháng?"

Tiêu Hòa Nhã uất ức, đây là một chút chuyện nhỏ sao? Đây chính là chuyện lớn, nếu cô cùng anh chỉ là người xa lạ, không có hai năm giao tình này, như vậy thì coi như anh giận cô, tức chết cô, cô cũng sẽ sống thoải mái hoàn toàn không đặt anh ở trong lòng, nhưng. . . . . . Không có ai biết cô quan tâm anh cỡ nào, cỡ nào. . . . . .

"Cho dù có hiểu rõ thì thế nào?" Thượng Quan Ngưng hoàn toàn không đem người nọ để ở trong mắt, "Em chỉ làm chuyện em phải làm, nếu anh ta dám làm
xằng bậy tôi sẽ phế anh ta!" Nói một cách hung dữ, bởi vì không biết
mình chính là người nọ, nếu không thì tuyệt đối anh sẽ không nói như
vậy, cái này tương đương với một Kim Bài Miễn Tử.

"Thật sao?"
Tiêu Hòa Nhã khó được thông minh một lần, một đôi mắt to nháy mắt liên
tục, sau đó nhìn chăm chăm vào hiệu trưởng của mình, thật may là cách
gần đó, nếu không lại không thấy rõ rồi, "Hiệu trưởng, nếu như người nọ
rất lợi hại, tính khí không tốt thì làm thế nào? Anh ta muốn giết em thì làm thế nào?"

"Anh ta dám!" Thượng Quan Ngưng lạnh giọng nói: "Em yên tâm đi, có tôi ở đây, em muốn sống thế nào thì sống thế đó!"

"Đến lúc đó anh thiên vị người nọ không thiên vị em thì sao?" Tiêu Hòa Nhã

tiếp tục hỏi, cô phải hỏi cho rõ ràng, nếu không cô chỉ còn con đường
chết.

"Làm sao có thể?" Thượng Quan Ngưng trực tiếp nói.

"Cái này cũng không nhất định, anh nên trực tiếp nói cho em biết đi, nếu
không trong lòng em rất khó chịu!" Tiêu Hòa Nhã thúc giục, cuối cùng còn ra vẻ một bộ dạng khó thở.

Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, lành lạnh nói: "Em để trái tim trong bụng, mặc kệ người nọ là ai, tôi đều đứng về phía em!"

Tiêu Hòa Nhã đưa di động từ trong chăn ra ngoài, sau đó nhấn một phím trên
bàn phím, Thượng Quan Ngưng liền nghe được một giọng nói trầm thấp đầy
từ tính, trong lúc này cũng không dư không thừa chính là câu nói mà anh
đã nói lúc nãy, mặc kệ người nọ là ai, tôi đều đứng về phía em!

"Em còn ghi âm cái này lại nữa?" Thượng Quan Ngưng có chút không tin, "Em
đây là lòng tiểu nhân còn làm ra chuyện gì sai trái nữa phải không?"

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, lần nữa cất di động đi, sau đó hết sức chăm chú nhìn
hiệu trưởng nhà cô: "Hiệu trưởng, anh nói phải giữ lời đấy!"

"Tôi sẽ giữ lời!" Thượng Quan Ngưng nói, một đôi mắt đào hoa hung hăng trừng mắt cô: "Nếu như thứ hai tuần sau em vẫn chưa khỏe mạnh để đi học,
không cần đợi người kia tới tìm em gây phiền phức, tôi sẽ khiến em cực
kỳ phiền phức!" Nói xong trực tiếp xoay người bước đi.

Tiêu Hòa

Nhã nhìn bóng lưng của anh, sau đó vùi đầu vào trong chăn. Trong khoảng
thời gian ngắn không biết nên khóc hay nên cười. Đến lúc đó giữa hai
người cô và hiệu trưởng sẽ phát sinh loại tình cảnh nào đây?

Thời điểm Thượng Quan Vân muốn gặp Tiêu Vô Hiền, thì Tiêu Hòa Nhã đã sắp
nghỉ đông rồi. Sáng sớm tinh mơ Thượng Quan Ngưng biết Thượng Quan tiểu
thư muốn đi gặp cậu Vô Hiền của anh, vì vậy khi tan học liền nhân tiện
chở Tiêu Hòa Nhã cùng nhau trở về.

"Thật là xinh đẹp!" Vừa xuống
xe, Tiêu Hòa Nhã liền nhìn thấy một tiên nữ cực kỳ xinh đẹp, Tiêu Hòa
Nhã thậm chí có chút nghèo từ, không biết dùng từ gì để hình dung người
như bà ấy, luôn cảm thấy người nọ là người vượt lên trên thế giới này.

Thượng Quan Ngưng giống như biết cô sẽ có phản ứng như vậy, cũng không có quá
nhiều phỉ nhổ, nhẹ nhàng giơ tay lên khép miệng của cô lại. Sau đó dùng
ống tay áo của cô lau nước nước miếng. lê+quý+đôn "Làm ơn, có thể chú ý
hình tượng một chút không?"

Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, lúc này mới
phát hiện ra hiệu trưởng nhà mình cùng người này có mấy phần tương tự,
nếu không phải thân nam nhi, chỉ sợ anh cũng sẽ đẹp không thua kém người này chút nào, đẹp đến mức tận cùng rồi.

"Em chưa từng thấy qua

cậu của tôi, nếu không em sẽ không cảm thấy tôi đẹp mắt rồi!" Thượng
Quan Ngưng thản nhiên nói, nói anh chẳng phân biệt được nam nữ, vậy đã
quá đề cao anh rồi, nói một cách khác chính là tầm mắt của mình quá
thấp, nếu để cho bọn họ gặp qua Thượng Quan Ngôn, sợ rằng ngủ cũng sẽ
gặp ác mộng.

Tiêu Hòa Nhã không vui, tại sao mỗi một người nhà
bọn họ đều là thượng thượng phẩm, mà nhà cô lại chỉ có thể xem là thượng phẩm vậy? Ông trời cũng quá không công bằng rồi!

Lúc này Tiêu Vô Hiền vừa đúng lúc từ trong nhà đi ra, trong lúc vô tình thấy gương mặt
của người kia, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ, ly trà trong tay rớt
xuống đất, thế nhưng ông lại một bộ dạng không có cảm giác gì, chỉ ngơ
ngác sững sờ nhìn người kia, người kia nghiêng người hai mắt óng ánh
trong suốt.

Người kia đứng ở đối diện ông, khi nhìn ông đi ra từ
phía sau liền không bình tĩnh như ông vậy, vừa đi về phía ông vừa rơi
nước mắt. Sau đó ở dừng lại ở trước mặt ông.

"Haizz, sao mấy ngày không thấy, liền thích khóc như vậy cơ chứ?" Tiêu Vô Hiền bình tĩnh
lại, giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt của bà ấy.

"Mấy ngày không thấy?" Tiên nữ cực kỳ xinh đẹp đó nghe thấy câu này liền cực kỳ tức giận, đột nhiên dùng hết sực lực đánh vào người không biết hối
cải này.

Ba anh em nhà họ Tiêu đi đến bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, rất
là kỳ quái nói: "Anh cũng không biết ba còn có thể bị đánh như thế nữa?" Tiêu Mặc Tân vừa xem cuộc vui vừa nói.

"Anh nói ba anh em chúng ta liên thủ có thể đánh bại ba hay không?" Tiêu Mặc Vân có chút ngạc nhiên hỏi.


"Anh nói ba có thể đánh bại bà ấy hay không?" Tiêu Mặc Tinh chỉ thẳng vào
nơi Thượng Quan Vân đang đánh Tiêu Vô Hiền. Anh chưa từng thấy qua người nào mạnh như vậy, hơn nữa còn là phụ nữ mạnh như vậy.

Thượng
Quan Ngưng vòng hai cánh tay trước ngực mỉm cười thưởng thức bữa tiệc
đánh nhau kịch liệt khó có được này, người có thể đánh ngang tay với
Thượng Quan tiểu thư cũng không nhiều lắm, mà người có thể thắng được mẹ anh càng ngày càng ít. Đến nay anh chỉ gặp qua có cậu Hoán Thiên và cậu Ngôn mà thôi. Ngay cả ba anh, quốc vương Xích Viêm cũng không có thắng
được mẹ anh.

Đánh gần một canh giờ, mọi người xem trò vui từ nồng nhiệt càng về sau càng không để ý mà ngồi xổm xuống. Một hàng năm cái
đầu cực kỳ chỉnh tề ngẩng đầu xem diễn trò.

"Được rồi, ngừng, em sai rồi, em không nên không chào mà đi!" Rốt cuộc đánh mệt rồi Tiêu Vô Hiền giơ tay đầu hàng.

Thượng Quan Vân mới vừa đánh ra một quyền đến trước mặt của ông, cũng đang ở
thời điểm nghìn cân treo sợi tóc khẩn cấp dừng lại. Nếu không gương mặt
tuấn mỹ của Tiêu Vô Hiền có thể nói là khó bảo toàn.

"Để cho chị lo lắng rồi!" Tiêu Vô Hiền cười, cực kỳ ôn hòa nói.

"Hu hu. . . . . . Cái người khốn kiếp này!" Thượng Quan Vân đúng là vẫn còn khóc ra tiếng. Uất ức cực kỳ.

Tiêu Vô Hiền có chút cưng chìu ôm bà vào trong ngực, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Lần sau cậu còn dám đi, xem tôi có cắt chân của cậu không!" Thượng Quan Vân vừa khóc vừa quẳng xuống lời nói ngoan độc.

Tiêu Vô Hiền vẫn không tiếng động như cũ, dung túng để bà lau nước mắt lên trên áo của ông.

"Hiệu trưởng, bà tiên nữ này không phải là người tình cũ của ba em chứ?" Tiêu Hòa Nhã nghiêng đầu, híp một đôi mắt to có từng sợi nguy hiểm hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận