Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Tiêu Hòa Nhã nằm
trên giường, mơ mơ màng màng không biết mình nói những gì, chỉ cảm thấy
nóng chịu không nổi. . . . Toàn thân đều là mồ hôi, ẩm ướt dinh dính
rất khó chịu.

"Đừng nhúc nhích!" Một giọng nói hơi tức giận vang
lên. Cô nghe thật quen tai nhất thời không biết là người nào,
nhưng cũng ngoan ngoãn nằm im, không hề lộn xộn nữa, từ từ cảm giác có
người cầm khăn lông mềm mại lau mồ hôi trên mặt mình. Có chút ít còn hơn không, cuối cùng cô cảm thấy thoải mái được một chút.

Lông
mày Thượng Quan Ngưng nhíu thật chặt, rõ ràng trước đó trong trường học còn thật tốt, trở về lại biến thành cái bộ dáng này, "Đây là nguyên
nhân gì? Giữa ngày hè quần áo chỉ bị ướt một chút sao lại có thể phát
sốt rồi nói mê sảng?"

"Từ nhỏ đã như vậy, bệnh viện cũng không
biết rõ nguyên nhân, dù là mắc mưa hay bị dội
nước, nhất định sẽ phát sốt!" Biết mình đánh lầm người rồi, giọng nói
Tiêu Mặc Tinh trở nên ôn hòa hơn.

Thượng Quan Ngưng cau mày,
trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì. Chỉ có thể tức giận
trừng mắt nhìn cô chằm chằm. Trong lòng cũng buồn bực chính mình. Nếu
như anh không ôm cô, hẳn trên người của cô cũng sẽ không bị ướt, như vậy sẽ không phát sốt.


"Tiểu Nhã thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên cửa phòng Tiêu Hòa Nhã bị người vội vã mở ra, người vội
vàng chạy về chính là Tiêu Vô Hiền, ba của Tiêu Hòa Nhã, vừa nghe con
gái bảo bối của mình ngã bệnh liền vội vàng chạy về, vừa đúng lúc mọi
chuyện ở nước ngoài cũng xử lý ổn thỏa."Một hai ba, các người chăm sóc
Tiểu Nhã cách gì vậy, để cho em mình ngã bệnh?"

Một lòng chỉ nghĩ tới Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Vô Hiền không có chú ý tới Thượng Quan Ngưng
đứng ở chổ khuất, ngược lại Thượng Quan Ngưng bởi vì giọng nói vội vàng
này mà quay đầu lại, khi nhìn thấy mặt của ông, anh đứng ngây người.

"Cậu?" Thượng Quan Ngưng kinh ngạc hô một tiếng, năm đó khi anh bảy tuổi người cậu này đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, sao bây giờ lại có mặt ở Trung quốc? Mẹ phái người gần như lật tung khắp cả nước cũng không tìm
được người, không ngờ ông ấy vẫn ở Trung Quốc, ở ngay đối diện công viên Thanh Hoa?

Một tiếng cậu này khiến ba anh em nhà họ Tiêu trợn
mắt hốc mồm, ở Trung Quốc, dù là tên ăn xin cũng biết đương gia chủ mẫu
(nữ chủ nhân) nhà họ Hạ bây giờ họ là Thượng Quan, sao ba của bọn họ có
dính líu quan hệ?

Tiêu Vô Hiền cũng sửng sốt một chút, từ từ xoay người nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, toàn bộ nét ưu tú của Thượng Quan Vân và Hạ Trạc Dương đều tập hợp trên người đứa nhỏ năm nào bây giờ lại đang đứng trước mặt của ông, chính là đứa nhỏ mà mình chung sống bảy
năm, hiện tại đã lớn thế rồi.

"Ngưng Nguyệt?" Tiêu Vô Hiền hơi
nghẹn ngào, cả đời này ông không nghĩ mình là người bỏ đi trước, ông

luôn cho là cả đời này sẽ theo bà ấy, nhưng không ngờ mình lại là người
rời đi trước, vừa rời đi thì đã vài chục năm.

"Cậu. . . . . .
Cậu. . . . . . Cháu nghĩ rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu nữa, sao
cậu có thể im hơi lặng tiếng bỏ đi? Cậu có biết Thượng Quan tiểu thư lo
lắng cho cậu biết bao hay không? Cậu đi rồi mẹ cháu vận dụng tất cả thế
lực đi tìm người, cho tới bây giờ vẫn không từ bỏ, cậu có biết không mỗi lần nghe người dưới báo cáo không có tin tức của người, bà đều rất khổ
sở, sao cậu lại nỡ lòng bỏ đi. . . . . ."

"Cậu không có bỏ!" Tiêu Vô Hiền cắt ngang lời của anh, một tay ôm anh vào trong ngực mình,
"Không phải cậu đã trở lại sao? Cho dù cậu ở bên ngoài, cậu cũng biết rõ bà ấy trôi qua rất tốt!" Đúng vậy, ông làm sao yên tâm không lo cho bà, cho dù ông có đi tới chỗ nào, cũng sẽ có người báo cáo hành tung của bà ấy cho ông biết. Sao ông có thể bỏ mặc bà ấy chứ.

"Mấy năm nay
cậu sống ở đâu? Sao tụi cháu tìm mãi vẫn không thấy người?", Thuộc hạ
của Thượng Quan tiểu thư rất nhiều, cũng có vài người gần như là anh
trai của bà, người nào cũng nuông chiều bà hết mức, đương nhiên cũng
cưng chiều con của bà, buông Tiêu Vô Hiền ra, Thượng Quan Ngưng vội vàng hỏi

"Nếu như cậu không biết rõ chuyện trong nội bộ Liệt Diễm và
Xích Viêm, đương nhiên các người tìm cậu dễ như trở bàn tay, nhưng đừng
quên thân phận của cậu, cậu chính là người đứng đầu Thần Ưng chi dực,

muốn chạy trốn chỉ là chuyện nhỏ, bất luận truy tung( truy tìm+ tung
tích ) kiểu gì cũng sẽ không thấy!" Tiêu Vô Hiền khẽ cười nói. Không để ý tới ba đứa con trai của mình trợn to hai mắt ngu si đần độn, đi thẳng
tới bên giường Tiêu Hòa Nhã, đưa tay sờ thử trán của cô một chút, vẫn
còn nóng quá.

"Mặc Tinh, Tiểu Nhã có sao không, có cần đi bệnh
viện không?" Tiêu Vô Hiền hỏi. Nhiệt tình ban đầu dần giảm bớt, hiện tại lo lắng nhất vẫn là con gái bảo bối của mình. Sau này bọn họ còn rất
nhiều thời gian gặp mặt.

Tiêu Mặc Tinh vẫn còn ngơ ngẩn, Tiêu Mặc Vân đứng ở bên cạnh đưa tay đẩy một phát, lúc này Tiêu Mặc Tinh mới hồi hồn: "A. . . . . . A, hôm nay cũng giống như trước kia, tối nay hết
sốt sẽ không có chuyện gì nữa rồi, chắc là không có gì đáng ngại!" Tiêu Mặc Tinh nói, loại sốt này mỗi năm đều sẽ xảy ra một hai lần, bọn họ đã sớm quen thuộc phải xử lý như thế nào rồi. Sẽ không xảy ra vấn đề gì.

"Vậy thì tốt!" Tiêu Vô Hiền gật đầu, sau đó nhìn Thượng Quan Ngưng ôn nhu nói: "Hay là tối nay cháu ở lại đây ăn cơm đi!"

Thượng Quan Ngưng lắc đầu, sau khi xác nhận Tiêu Hòa Nhã không có việc gì rồi
mới hướng Tiêu Vô Hiền nói: "Không cần đâu cậu, mọi người đang bận, cháu trở về nói một tiếng với Thượng Quan Vân, à mẹ cháu!"

Thượng
Quan Vân? Nghe đến tên của người kia, gương mặt lạnh lùng của Tiêu Vô
Hiền bất giác dịu lại, con ngươi đen như mực tràn đầy cưng chiều, ông
nhìn Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt gật đầu nói: "Cũng được!"

Thượng Quan Ngưng hướng về phái ba anh em nhà họ Tiêu gật đầu một cái, lúc này mới xoay người đi, ngoài phòng khách, bốn người Nhất, Nhị, Tam, Tứ vội
vàng đi theo, "Lão đại, cô nhóc đó như thế nào?"

"Phát sốt!" Nghĩ tới đây, Thượng Quan Ngưng lại nhíu mày một cái. Cực kỳ không hiểu nổi
rốt cuộc cô gái này sao có bệnh kỳ lạ thế."Trước tiên về biệt thự họ
Hạ!"


"Dạ!" Đại Nhị gật đầu, tiếp tục đảm nhiệm lái xe.

"Con nói cái gì? Ông ấy trở lại?" Vốn là đang đan áo len Thượng Quan Vân vừa nghe anh báo tin đứng bật dậy, áo len đang đan dở trong tay cũng rơi
xuống đất.

Thượng Quan Ngưng đi đến bên cạnh, ấn bà ngồi xuống
ghế sa lon, lúc này mới nhặt áo len rớt dưới đất lên, lại nói Thượng
Quan tiểu thư đan áo len chỉ có tiên sinh Hạ Trạc Dương dám mặc, nhưng
tất nhiên ông ấy chỉ dám mặc ở trong biệt thự họ Hạ thôi, khi ra ngoài
Hạ Trạc Dương thật sự cũng không đủ dũng khí để mặc!

"Trở lại rồi! Cũng không bao giờ đi nữa!" Thượng Quan Ngưng nắm bàn tay hơi trắng bệch của bà điềm tĩnh nói.

"Tốt! Không đi là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!" Thượng Quan Vân cười gật đầu, nước mắt cũng theo đó mà rớt xuống.

Thượng Quan Ngưng dáng vẻ cố làm như ghét bỏ, lại ôn hòa lau nước mắt trên mặt của bà: "Nhìn mẹ kìa, đã lớn như vậy, vẫn như trước đây, nói rơi nước
mắt liền rơi nước mắt, không có hình tượng gì hết!"

Thượng Quan Vân không để ý tới, cho dù người có lớn hơn nữa cũng có quyền rơi nước mắt mà.

"Bây giờ con đưa mẹ đi xem cậu có khỏe không, con gái của cậu bị sốt, nên
ông ấy không thể phân thân tới đây!" Thượng Quan Ngưng khó có lúc cực kỳ ôn hòa nói. Loại giọng nói bình thường này chỉ có Hạ Ngưng Nhật mới
dùng.

"Tiêu Hòa Nhã? Sao cô bé đó lại bị sốt?" Thượng Quan Vân sợ hãi kêu lên, vừa thốt xong mới nhìn lại đứa con nhà mình lúc này khẽ
nheo mắt phượng, chợt cảm thấy không ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận