Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Tiêu Hòa Nhã mới lười phải trông nom, tìm một chỗ không ai ngồi trực tiếp đi qua . . . hàng
thứ hai đếm ngược gần cửa sổ, hoàn cảnh rất tốt, cô thích! Nhưng mà
người ngồi phía bên này hình như rất thưa thớt ít người, xem ra người có chí hướng giống cô không nhiều lắm.

Các bạn học vốn không thích
cô lắm, thấy cô chọn vị trí vắng vẻ rất đúng ý bọn họ. Ít nhất chính
mình hiểu được phải giấu dốt. Ngược lại khi thấy Đông Phương Lỗi
muốn chọn vị trí ngồi, mọi người liền tỏ vẻ rất quan tâm, thậm chí có
người còn chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh chính mình để cậu tới ngồi.

Đương nhiên là Đông Phương Lỗi chỉ cười cười, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc
của mọi người thẳng tắp đi tới vị trí sau lưng Tiêu Hòa Nhã ngồi xuống.
Vị trí này tốt, an tĩnh!

Khi nói cái lý do này, giọng nói thật
nhỏ vừa đủ để Tiêu Hòa Nhã nghe, nếu như không có câu cẩn thận cắn lưỡi kia của vị bạn học, cô khẳng định mình sẽ thật là vui mừng khi có một người cùng chung chí hướng, đáng tiếc, một câu nói đã làm toàn
bộ hào cảm của cô đối với hắn ta mất sạch, như thế nào cũng không tốt
bằng Hiệu trưởng của mình!

Các bạn học tuy là không hài lòng,
nhưng cũng không dám nhiều lời, nghĩ đến cũng chỉ là đúng dịp thôi, bằng không từ lúc giới thiệu bạn học Đông Phương Lỗi sao không nể mặt cô ta! Rất nhiều nữ sinh tự an ủi mình như vậy.

"Tốt lắm tốt lắm, bây
giờ bắt đầu học!" Một bên chủ nhiệm lớp đi tới trên bục giảng, nâng kính lão của mình lên cực kỳ nghiêm túc nói.


Vốn đầu óc tư duy không
nhanh nhạy lắm, từ lúc sinh đứa bé, năng lực tư duy của Tiêu Hòa Nhã
càng lùi thêm về phía sau, cả tiết học nghe giảng bài giống như nghe
kinh Thánh. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, cả người liền vô lực nằm ở trên bàn tự khinh bỉ bản thân mình.

Đợi đã nào...! Âm thanh gì
thế? Tiêu Hòa Nhã quay đầu, nhìn thấy Đông Phương Lỗi nằm ở trên bàn học ngủ ngon lành, choáng nha, đây chính là người có chỉ số IQ cao nhất
Đông Phương Lỗi sao? Có phải mọi người sùng bái cậu ta quá hay không ?
Ồ, cậu ta ngủ đến độ nước miếng chảy cả ra ngoài. Nghĩ đến lát nữa còn
phải học cô liền ngủ tiếp, bỏ ý thức chủ quan qua một bên, tên nhóc này
thật đúng là đẹp mắt, dáng vẻ chảy nước miếng cũng hết sức mê người!
Aizz, trời cao thật bất công, thế giới này có phải điên rồi hay không,
đàn ông càng ngày càng uyển chuyển hàm xúc( dịu dàng khéo léo), ngược
lại phụ nữ càng ngày càng hung dữ, mạnh bạo!

Aizz, không chịu
nổi, không chịu nổi, Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, quay đầu tiếp tục nghỉ ngơi
dưỡng sức, chuẩn bị nghe một vị lão sư tiếp theo gây đau khổ cho mình.
Aizz, không biết Tiểu Bảo nhà cô như thế nào? Tiểu Bảo, mẹ thật hâm mộ
con! Áo đến vươn tay cơm tới há mồm! Tại sao không ai phục vụ mình như
vậy?

Thượng Quan Ngưng theo thông lệ, đi kiểm tra các lớp học,
khi đi tới lớp mười một ban một, thấy trên bục giảng giáo sư thì đang
nói thao thao bất tuyệt, một số học sinh thì say sưa nghe giảng, còn
người nào đó lại đang ngủ. Nhất thời cơn giận dâng trào.

Ngoài
cửa sổ anh giận dữ nhìn cô chằm chằm, không hiểu sao mà người nào đó
phản ứng luôn luôn chậm chạp, lại thêm không ngừng ngủ gật, vì thế làm
sao có thể nhận thức được ánh mắt sốt ruột cách một lớp kính kia.

Ngược lại vị giáo sư trên bục giảng, thấy nét mặt Hiệu trưởng đại nhân đứng
bên ngoài phòng học thiếu điều muốn phun lửa , trong lúc nhất thời không hiểu nổi suy nghĩ của Hiệu trưởng minh, có phải bởi vì có người ở trong lớp mình ngủ cho nên Hiệu trưởng mới mất hứng?

"Tiêu Hòa Nhã, em trả lời vấn đề này!" Rốt cuộc giáo sư vì muốn biện bạch cho mình nên kêu Tiêu Hòa Nhã trả lời.

Trong cơn buồn ngủ mông lung, nghe giáo sư kêu tên của mình theo phản xạ vội vàng đứng lên, nhưng mà. . . . . . Trả lời vấn đề?

"Em nói vấn đề này giải đáp như thế nào?" Giáo sư trừng mắt lên hỏi lại một lần nữa.

Tiêu Hòa Nhã không nói gì, vấn đề nằm chỗ nào cô còn chưa biết, nếu có thể
giải đáp được họa có quỷ! Vì vậy học theo giáo sư nâng kính cận của mình lên, sau đó vô cùng vô tội nhìn về phía giáo sư, "Sorry, I don’t know!"


"Vấn đề đơn giản như vậy thế nhưng em lại không biết!" Biết cô là một học
sinh học không giỏi, cô( giáo sư) cũng không có ý định quản, nhưng Hiệu
trưởng đại nhân đang đứng ở bên ngoài nếu cô bỏ mặc không quan tâm đến
học sinh này, nhất định Hiệu trưởng đại nhân kia sẽ có ý kiến. Vì vậy
giống như vô cùng có tinh thần trách nhiệm nói: "Em . . . . . Cầm sách
giáo khoa xuống dưới lớp đứng, thành tích học tập không tốt còn không
nghiêm túc học tập, nếu em có thể giỏi giống như Đông Phương Lỗi được
một lần, cô cũng có thể chấp thuận em lên lớp ngủ! Bây giờ lập tức xuống dưới!"

Tiêu Hòa Nhã rất là uất ức, cầm sách giáo khoa ngoan
ngoãn đi xuống phía dưới, khi đi qua bên người Đông Phương Lỗi ngủ muốn
thành heo, còn hung hăng trợn mắt nhìn cậu ta một cái, hừ, ngủ cũng liên lụy người!

Ngược lại, sau khi nghe giáo viên ra lệnh Thượng Quan Ngưng nheo lại đôi mắt xếch, lạnh lẽo liếc nhìn giáo viên tiếng Anh,
sau đó mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.

Giáo viên tiếng Anh bị ánh mắt kia của anh quét qua cả người liền phát rét, giống như
mình đã làm chuyện gì tội nặng lắm vậy. Chẳng lẽ cô hiểu lầm ý Hiệu
trưởng? Đáp án rất dễ nhận thấy, phải!

Thật lâu mới đến giờ tan
học, Tiêu Hòa Nhã chậm rãi đi tới chỗ ngồi của mình, nhìn các bạn học
từng người một nối đuôi đi ra, lúc đấy mới chậm rãi dọn dẹp, dù sao buổi trưa cô ở lại trường học ăn cơm, không trở về nhà!

"Bạn học Tiêu Hòa Nhã, Hiệu trưởng tìm!" Lúc này người có nụ cười như mặt phật Di Lặc chính là Phượng Phi Ngưng đứng ở cửa lớp mười một ban một hô lên.

Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cậu thì cũng cười, buông đồ trong tay xuống hấp tấp chạy tới.

"Tứ sư huynh, sao anh lại tới đây?" Tiêu Hòa Nhã cười hì hì hỏi.

"Dĩ nhiên là đón cô đi gặp Hiệu trưởng rồi!" Đại Tứ vòng hai cánh tay ôm

ngực rất là tự nhiên đáp: "Có phải cô lại làm lỗi chuyện gì không? Sắc
mặt lão Đại rất khó coi!”

Khó coi? Tiêu Hòa Nhã không hiểu, "Không có, tôi vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng học, làm gì có thời gian gây chuyện!"

Nhìn bộ dáng của cô không giống như đang nói láo, Đại Tứ cũng bắt đầu không
hiểu, "Thôi, lão Đại đang tức giận nhưng cũng không trút giận vào cô
đâu, đi thôi!"

"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã cũng cảm thấy thế, Hiệu trưởng nhà cô tuy hung dữ một chút, nhưng chỉ là con cọp giấy mà thôi. Không sợ!

Sau đó Tiêu Hòa Nhã liền theo Đại Tứ hai người cùng nhau hướng phòng Hiệu trưởng đi tới.

"Lão đại, người đến!" Trước cửa Đại Tứ cười hì hì báo cáo.

"Để cho cô ấy vào đây một mình!" Trong phòng Hiệu trưởng truyền ra một âm thanh lạnh lùng.

Tiêu Hòa Nhã nhún nhún vai, nhìn dáng dấp Hiệu trưởng nhà cô hôm nay tâm
tình không tốt, nói thật tâm tình của cô cũng không tốt, vị giáo viên
tiếng Anh kia cũng quá ác, bắt cô đứng trọn một tiết học, đồng mệnh
tương liên( cùng chung cảnh ngộ ) nha Hiệu trưởng!

"Hiệu trưởng,
nghe nói tâm tình của thầy cũng không tốt, ai khi dễ thầy vậy?" Bước vào phòng Hiệu trưởng, Tiêu Hòa Nhã vô cùng quan tâm hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận