Bên ngoài phòng sinh, Thượng Quan Ngưng sốt ruột lộn xộn giống như ruồi bọ không đầu, bên
trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hòa Nhã, mỗi một tiếng kêu phát ra dường như trái tim của anh lại siết chặt thêm một chút, hồi hộp muốn chết.
“A... Hiệu trưởng, anh là một tên Vương bát đản*, đau chết mất!”
*Vương bát đản: tên gọi khác của con rùa.
Vốn dĩ đang sốt ruột muốn chết, Thượng Quan Ngưng nghe tiếng chửi như thế
bỗng nhiên không phản bác được, bây giờ người cô nên chửi không phải là
cái người đàn ông đã thưởng con trai cho cô sao, anh là một người hiệu
trưởng, cái tên Vương bát đản là để cho cô mắng sao? Cô bé này có phải
rất không có lương tâm không?
“Hu hu... Hiệu trưởng, cứu
mạng, em không muốn chết! Á...” Trong phòng sinh, Tiêu Hòa Nhã tiếp tục
kêu rên, người biết rõ sẽ nói bên trong là đang sinh em bé, người không
biết còn tưởng rằng bên trong đang tiến hành tàn sát cái gì đó vô cùng
bi thảm đấy!
Tiếng rống bên trong đã khiến bác sĩ và y tá đều chịu không nổi rồi.
“A Mỹ, cô ra ngoài kéo Nhị thiếu vào đây!” Bác sĩ chịu trách nhiệm đỡ đẻ
thật sự chịu không nổi sức lực chọc thủng của âm thanh này, vội vàng nói với cô ý tá bên cạnh.
Cô y tá nhỏ giống như là tìm được cứu
tinh vậy, vội vàng thả vật dụng gì đó trong tay xuống vèo một tiếng vọt
ra, bên ngoài vừa thấy cô y tá lao ra, Thượng Quan Ngưng còn tưởng rằng
xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, lập tức bắt lấy tay cô sốt ruột hỏi: “Như thế nào? Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?”
A Mỹ nghe ngóng âm
thanh kêu gào thảm thiết bên trong, rất muốn nói cô ấy không có việc gì, mà đáng thương nhất là mấy người bác sĩ và y tá bọn cô đây này, nhưng
đứng trước mặt vị Nhị thiếu nhà mình, vì lo nghĩ cho bát cơm của bản
thân vẫn nên la bớt tranh cãi đi, vì vậy không nói hai lời lôi kéo
Thượng Quan Ngưng vào phòng bên cạnh thay quần áo vô khuẩn.
Khi
Tiêu Hòa sắp phát ra một tiếng thét chói tai khác bỗng dưng nhìn thấy
Thượng Quan Ngưng, một bàn tay gắt gao giữ chặt tay Thượng Quan Ngưng vô cùng uất ức mà rơi nước mắt.
“Hu hu hu... Hiệu trưởng, em
không muốn chết đâu, anh mau cứu em đi, em cũng không muốn mổ bụng
sinh(sinh mổ), ở trên bụng để lại một con rết(vết sẹo) như vậy rất xấu,
em không muốn, bộ dạng của em vốn dĩ đã không phải là sắc đẹp nghiêng
nước nghiêng thành gì rồi, bây giờ để lại cái sẹo không phải là càng xấu sao? Á... Em mặc kệ, Hiệu trưởng, anh nhất định phải cứu em, có phải em bị khó sinh không? Có phải em sẽ...”
“Câm miệng!” Cuối cùng, bác sĩ đỡ đẻ không chịu nổi cô lải nhải nên rống lên một tiếng, Tiêu
Hòa Nhã bị cô rống một tiếng như vậy thật đúng là ngoan ngoãn ngậm
miệng, ngay sau đó dường như tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt
đầy cảm kích, ngay cả một trong hai ông chủ của cô là Nhị thiếu Thượng
Quan Ngưng cũng có ở trong đó.
“Cô gái à, vị trí của em bé ở chính giữa, không cần thiết phải mổ bụng sinh, cũng sẽ không bị khó
sinh, lại càng không chết, đau thì nhất định phải đau, lúc sinh bé đều
sẽ rất đau, nhưng mà các người đừng lo lắng!” Vị bác sĩ ho nhẹ một
tiếng, từ từ giải thích.
Thượng Quan Ngưng ném cho bác sĩ một ánh mắt tán thưởng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã.
Vốn dĩ Tiêu Hòa Nhã đã thả lỏng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thượng
Quan Ngưng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, “Hu hu hu... Anh đi đi,
em lại không bảo anh cùng em sinh em bé, nếu anh thấy phiền phức thì đi
ra ngoài đi, dù sao cũng không có ai hiểu! Em cũng sẽ không nói!” Tuy
rằng nói vô cùng kiên quyết, nhưng tay cô vẫn gắt gao cầm lấy tay anh,
không có ý để anh đi một chút nào.
Thượng Quan Ngưng híp đôi mắt phượng xinh đẹp: “Em cũng sẽ không nói cái gì?”
“Em là vì anh mới sinh đứa bé, làm khó anh phải suy nghĩ không thừa nhận?”
Tiêu Hòa Nhã trợn trừng mắt liếc xéo, giống như nếu anh dám nói không
thì cô sẽ trực tiếp không sinh cho xem.
Lần này, những ánh
mắt của nhân viên chăm sóc vốn dĩ đang khâm phục bác sĩ nhà mình tất cả
đều nhìn về phía Nhị thiếu gia, “Nhị thiếu, đây là con của cậu không
phải sao, dù nói thế nào thì người ta cũng sinh đứa nhỏ cho cậu, cậu làm sao lại có thể hung hăng với người ta như vậy chứ?” Một cô y tá có vẻ
can đảm một chút vội vàng nói.
Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn thoáng cái trở nên xanh trắng lẫn lộn, “Tiêu Hòa Nhã!” Thượng Quan Ngưng tức giận gầm lên một tiếng.
“Á!” Bị anh rống như vậy, Tiêu Hòa Nhã cũng hét lên một tiếng. Sau đó, một
tiếng khóc vang dội của em bé sơ sinh cũng vang lên theo.
Chỉ còn lại tất cả mọi người bác sĩ và y tá đều ngây ngốc cả người, ngay cả Tiêu Hòa Nhã và Thượng Quan Ngưng sững sốt, cứ...cứ như vậy mà sinh ra
rồi? Sớm biết như thế này thì đã sớm bảo anh rống một tiếng rồi.
Chỉ chốc lát sau, cô y tá đã khôi phục lại ý thức liền bao bọc em bé lại. Còn những người khác thu dọn hậu quả.
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua Tiêu Hòa Nhã, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, lúc này mới giúp cô lau chùi: “Như thế nào? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, chỉ là thấy toàn thân mệt mỏi mà thôi, “Em không sao! Anh đi nhìn em bé giúp em một chút!”
“Được!” Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua em bé trong lòng y tá, cuối cùng mang vẻ mặt trầm trọng đi tới.
Nhìn thấy sắc mặt của anh, trái tim Tiêu Hòa Nhã bắt đầu bất ổn nhảy loạn,
không thể nào, khó khăn lắm mới sinh được đứa bé ra mà lại bị tàn tật?
“Sao vậy?” Tiêu Hòa Nhã có chút sốt ruột hỏi.
Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu có chút bất an nhìn cô: “Em cũng đừng lo lắng, dù
sao bây giờ kỹ thuật giải phẫu thẩm mỹ tốt như vậy, nên cũng không ảnh
hưởng mấy!”
Lần này Tiêu Hòa Nhã thật sự có chút luống cuống, sẽ không phải xui xẻo như vậy chứ? “Bộ dạng của tên nhóc ấy bị dị dạng
sao?” Lúc trước khi kiểm tra không phải đều nói là tốt lắm sao? Tại sao
lại như vậy?
“Không phải là dị dạng!” Sợ cô hiểu lầm, Thượng
Quan Ngưng vội vàng giải thích: “Rất khỏe mạnh, chỉ là dáng vẻ có chút
xấu xí, cả người đầy nếp nhăn, mà lại còn đỏ đỏ nữa!”
Lần này Tiêu Hòa Nhã đâu nào còn có thời gian để mệt mỏi chứ, nước mắt liền rơi xuống bẹp bẹp, hu hu hu... Vì sao mệnh lqd cô lại khổ như vậy? Rõ ràng
người kia có dáng người rất tốt làm sao có thể sinh ra một đứa con trai
xấu như vậy chứ? Hu hu hu... Vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?
Lúc này, người đến đẩy Tiêu Hòa Nhã nghe được đối thoại của bọn họ, cuối
cùng nghĩ đến chuyện lý thú của tiểu thiếu gia tiền nhiệm nhà họ Hạ,
chính là chuyện lúc đại thiếu và nhị thiếu sinh ra cũng bị ghét bỏ.
Không nghĩ tới hôm nay sự việc này cũng xảy ra trên người cậu ấy, thật
đúng là...
“Cái đó, thiếu phu nhân, cô đừng tin lời nói của
Nhị thiếu gia, em bé vừa mới sinh ra đều có hình dáng như thế này, qua
một thời gian nữa thì sẽ tốt lên, bây giờ càng đỏ thì chứng tỏ sau này
em bé sẽ có làn da càng lqd trắng, tiểu bảo bối của cô sau này nhất định là một Đại suất ca.” Một người y tá trong đó không đành lòng nhìn Tiêu
Hòa Nhã uất ức như vậy liền vội vàng đến giải thích, nghĩ lại cũng đúng
nha, có ba mẹ xinh đẹp như vậy làm sao có thể có con xấu đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...