Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

"Nghe nói cậu có vợ rồi, tới xem một chút không được sao?" Một người dựa trên khung cửa lười biếng cười nói, nhưng nụ cười không thấu tới đáy mắt, nơi đó nỗi đau quá sâu đã chịu không còn sức để cười rồi.

"Nghe nói có người dám to gan bắt cháu gái nhỏ của ta, sao ta ngồi yên được!" Giọng nói tư tư văn văn, người đàn ông cao lớn cả người toát ra phong độ của người trí thức.

"Chuyện này kéo dài đã nhiều năm bây giờ cũng nên giải quyết!" Người sau có nét mặt tương tự với người đàn ông trước, chỉ là giọng nói lạnh hơn mấy phần.

Ba người này, chính là tinh anh của Thần Ưng chi dực lúc trước, chẳng qua là năm đó sau chuyện kia Thần Ưng chi dực liền giải tán, bọn họ cũng bị Thượng Quan Vân Thích điều đi khỏi thành phố Hoa. Không có lệnh không được về, mấy người này không giống như Tiêu Vô Hiền. Tiêu Vô Hiền là tự trách sau đó tự động rời đi. Ba người này chính là Ethan, Mạc Hoán Thiên, Mạc Phượng Lân.

Năm ấy sinh nhật bảy tuổi của Hạ Ngưng Thiên và Hạ Ngưng Nguyệt, Tiêu Vũ đưa bạn trai bà ấy đến chúc mừng, không ai nghĩ người bà ấy đưa tới là mầm tai họa, lúc ấy Tiêu Hòa Nhã mới sinh ra không bao lâu, hai anh em bọn họ vừa lúc bị trói vào trên xe em bé, gầm xe cột đầy thuốc nổ. Mà Tiêu Vũ vì cứu bạn trai mình đã nổ súng trúng Mạc Tiểu Dập, thiên tài máy tính của Thần Ưng, còn mẹ Tiểu Nhã vì đuổi theo chiếc xe em bé cứu anh em họ đột nhiên bị xe hàng chạy tới đụng ngã, cuối cùng Đường Lễ Thuấn là chồng của Phó Vân Điệp đuổi kịp xe em bé, cứu được anh em họ và Tiểu Nhã, nhưng bản thân chạy không kịp nên đã bỏ mình.

Khi đó Mạc Hoán Thiên và Tiêu Vô Hiền cùng nhau làm nhiệm vụ không có mặt ở đấy, Phó Vân Điệp đang ở bên ngoài vội vã chạy tới sân bay đuổi theo Tiêu Vũ cùng với người đàn ông của bà ta, giữa chừng xảy ra chuyện gì không ai biết, chỉ biết là sau đó Phó Vân Điệp không trở lại, ngày hôm sau Tiêu Vũ chạy thẳng tới cửa Liệt Diễm Sơn Trang quỳ xuống.

Khi Tiêu Vũ biết được Mạc Tiểu Dập qua đời thì phát điên, bà ấy cho là mình chỉ thiếu Phó Vân Điệp một mạng, nhưng không biết chị dâu của bà, Mạc Tiểu Dập, Đường Lễ Thuấn đều chết hết. Rõ ràng khi bắn Mạc Tiểu Dập bà đã chọn một chỗ không trí mạng, sao lại chết được? Nhưng bà không biết Mạc Tiểu Dập không giống người bình thường, tim của Mạc Tiểu Dập nằm bên phải, phát súng kia tất nhiên vừa đúng bắn trúng tim, không thể cứu vãn, còn Đường Lễ Thuấn cả người bị nổ tan tác, khiến Phó Vân Điệp muốn gom xác lại cũng không biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là chết theo vì tình.


Chồng của Ethan cũng bị liên lụy, bởi vì đầu bị trúng đạn, tuy không bị mất mạng nhưng lại thành người sống đời sống thực vật, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Thượng Quan Vân Thích điều bọn họ rời khỏi thành phố Hoa, chỉ vì không muốn họ đau khổ sống ở chỗ này, nếu như bà đủ chính trực, nên bắn chết Tiêu Vũ để bình ổn sự phẫn nộ của mọi người, nhưng khi tay cầm súng chỉ vào Tiêu Vũ lại run rẩy, đó là người mà bà nhặt về, mặc dù Tiêu Vũ cao lớn không khác mình là mấy nhưng bà thật giống như nuôi một đứa bé, đúng là bà không thể xuống tay được. Thế nhưng bà không thể phụ lòng người chết. Bà muốn Tiêu Vũ cút đi, nhưng Tiêu Vũ vẫn quỳ, giống như phát điên rồi.

"Ở Nhật Bản, thế lực gia tộc Cung Đằng vô cùng phi thường, lúc này muốn mở rộng tới Trung Quốc, nhưng nếu bọn họ bắt Tiểu Nhã, tất nhiên sẽ không muốn kéo dài, đoán chừng chờ khi chúng ta sốt ruột lúc đó bọn họ sẽ ra tay!" Thượng Quan Ngôn ngồi ở đằng sau bàn sách thản nhiên nói.

"Hắn sẽ tìm chúng ta đàm phán?" Lúc này Tiêu Vô Hiền đột nhiên đi tới nhàn nhạt hỏi.

"Đây là rõ ràng!" Thượng Quan Ngôn nói, " bây giờ chúng ta cần thăm dò xem Tiểu Nhã bị giam chổ nào? Nhà Cung Đằng muốn đạt tới mục đích gì?"

"Ngưng con, hiện tại con là lão đại của Liệt Diễm, con và cậu con và trấn giữ, cuối cùng cùng với nhà Cung Đằng đàm phán, mục đích chính là ổn định bọn họ để bảo đảm an toàn cho Tiểu Nhã, những chuyện khác giao cho mẹ!" Thượng Quan Vân Thích đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Thượng Quan Ngưng rất nghiêm túc mà dịu dàng nói, cuối cùng bà vẫn không yên lòng để Thượng Quan Ngưng đi mạo hiểm, lợi hại của gia tộc Cung Đằng bà đã trải qua, bà chắc rằng nếu như Tiểu Nhã có chuyện gì con trai bà sẽ chịu không nổi. Cho nên lần này bà ra tay.

"Không được!" Thượng Quan Ngưng trực tiếp cự tuyệt, "Mẹ, con sẽ mang Tiểu Nhã an toàn trở về đây! Mẹ hãy yên tâm , con. . . . . ."


"Con nghe mẹ nói!" Thượng Quan Vân Thích ngắt lời anh, "Nếu như con không ở đây, hoặc là để cho bọn họ thấy rõ hành động của con, như vậy Tiểu Nhã sẽ rất nguy hiểm. Con suy nghĩ một chút, ở thành phố Hoa, bọn họ cũng có thể thần không biết quỷ không hay bắt đi Tiểu Nhã, điều này nói rõ mọi chuyện của con bọn họ đều nắm trong tay, hiện tại tốt nhất con giả vờ như không biết, ở trong nước vẫn phái người tìm kiếm Tiểu Nhã, loại bỏ phòng bị trong lòng bọn họ, như vậy ta mới nắm chắc biết không?"

"Mẹ?" Thượng Quan Ngưng khẽ gọi. Những thứ này sao anh không hiểu, chỉ là. . . . . . Dựa theo lời bà nói, vợ mình thì mình phải trông nom, Tiểu Nhã phải do anh mang về chứ không phải do bà.

"Con ở nhà cũng không phải không có việc để làm!" Thượng Quan Vân Thích ôm con trai của mình, "Con phải mau sớm tra ra vị trí của Tiểu Nhã và phòng ngự của gia tộc Cung đằng."

"Ừm!" Thượng Quan Ngưng nặng nề gật đầu một cái.

Lại một lần nữa, Thần Ưng chi dực hành động tập thể, chỉ thiếu một chuyên gia máy tính cùng với một cô nàng.chuyên về súng ống phối hợp.

Ngày tháng cụ thể cũng không xác định, hiện tại bọn họ không thể bứt dây động rừng, cùng với xác nhận Tiểu Nhã ở Nhật Bản, bọn họ nhất định phải chuẩn bị trước, vì vậy Thượng Quan Vân Thích bắt đầu từ các quốc gia chọn người phái đi Nhật Bản.

Ngoài mặt Thượng Quan Ngưng tiếp tục phái người tìm Tiêu Hòa Nhã, bên trong thì để cho Đại Nhất cùng với tổ phá giải chính xác tin tức dữ liệu của gia tộc Cung đằng, và quét sạch thế lực ngoại lai ở thành phố Hoa. Anh phải nắm trong tay tất cả, nếu không. . . . . . Anh hoàn toàn không muốn lại tái diễn chuyện khi anh bảy tuổi.


Anh ở bên này chú ý từng bước, Tiêu Hòa Nhã bên kia từng bước nhàn rỗi.

Tiêu Hòa Nhã khom lưng, hai tay chắp sau lưng trông cứ như bà cụ non ở trong sân chán chường đi tới đi lui. Cô ở đây chừng mười ngày rồi, bên ngoài vẫn trắng xóa, tuyết tan rồi lại rơi, rời rồi lại tan. Vừa bắt đầu nhìn hai đống người tuyết thấy thú vị, nhưng khi nhìn mãi người tuyết thì sống chết cô cũng không muốn nhìn nữa, hiện tại chú ‘thành ngữ’ cũng không nói thành ngữ, trừ mỗi ngày ba bữa cơm cũng không quản cô cái gì khác. Tất nhiên là không cho phép cô ra ngoài. Căn nhà này không có gì cả, điện thoại, truyền hình cũng không, phòng ốc đều bằng gỗ lắp ráp, nghe nói Nhật Bản động đất nhiều, nên phòng ngừa động đất chứ gì? Nhưng cũng không thể phòng ngừa lợi hại đến vậy, không xem ti vi thì giải trí thế nào, tối thiểu cũng phải cho cô gởi cái tin nhắn về nhà nói cho người trong nhà hoàn cảnh của mình chứ!

Cô thờ ơ bước đi trên hành lang rất dài, đột nhiên nghe có tiếng giống như tiếng ho khan, Tiêu Hòa Nhã thận trọng liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện chú ‘thành ngữ’ không ở đây, vì vậy kéo cửa ra nhanh chóng vọt vào.

"A!" Tiêu Hòa Nhã cả kinh hô lên sau đó vội vàng che miệng mình, phía trước cô, một người đàn ông đang ngồi xe lăn, tướng mạo tuấn mỹ nhưng sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, đang nhìn cô khó hiểu. Tiêu Hòa Nhã trái tim nhỏ của mình đang đập bịch bịch, có chút kinh hồn bạt vía mở miệng hỏi: "Ông là người phải không?"

"Khụ khụ. . . . . ." Người đàn ông giơ nắm đấm đặt ở bên môi ho nhỏ hai tiếng, lúc này mới khẽ cười nói: "Nhìn tôi giống quỷ sao?"

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau lại cảm thấy như vậy quá đả kích người, lại vội vàng lắc đầu, "Không có, chính là thoạt nhìn bộ dáng rất yếu ớt, à, không đúng, ông nói tiếng Trung rất hay, vậy chắc ông là người Trung Quốc, cũng giống tôi bị bắt tới đây, phải không?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, hơi lo lắng, người gia đình này hẳn là không biến thái đến mức đặc biệt bắt người đến đây nuôi dưỡng chứ? “Ông bị bắt tới đây bao lâu rồi?"

"Cô bị bắt tới đây? Từ Trung Quốc à?" Người đàn ông sau khi nghe Tiêu Hòa Nhã nói sắc mặt đột nhiên thay đổi rất xấu, chân mày cũng nhíu chặt .

"Đúng vậy! Cũng bị bắt tới đây hơn mười ngày rồi!" Tiêu Hòa Nhã mặt ủ mày chau nói: "Tôi cũng không biết mình chọc tới bọn họ khi nào, bắt tôi tới làm gì không biết?"


"Tên họ cô là gì?" Người đàn ông đột nhiên vội vàng hỏi.

"Tôi hả?" Tiêu Hòa Nhã chỉ chỉ chính mình, đột nhiên phát hiện ông ấy ngồi còn mình thì đứng không công bằng, vội vàng hết nhìn đông tới nhìn tây chuẩn bị tìm ghế nhỏ ngồi xuống, lúc này mới phát hiện trong nhà trừ một giường lớn, một tủ sách, những thứ khác không có gì cả. Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng, sau đó phát hiện ông ta vẫn chờ đáp án lúc này cô mới vội vàng mà trả lời: "Tôi họ Tiêu, Tiêu Hòa Nhã!"

Họ Tiêu? Vốn đang nắm trong tay vuốt vuốt gì đó đột nhiên bộp một tiếng rơi xuống đất, nhưng ông ấy lại không hề hay biết, nét mặt khiếp sợ nhìn Tiêu Hòa Nhã: "Noriko Nhã tử?"

"Không không không. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã vội vàng lắc đầu, "Ông hiểu lầm rồi, tôi là người Trung Quốc, chân chân chính chính là người Trung Quốc, họ Tiêu trong Tiêu Tiêu, Hòa trong nước Cộng Hòa, Nhã trong ôn tồn nho nhã, không phải Noriko Nhã tử!" Bất luận thế nào, Tiêu Hòa Nhã cũng sẽ không thừa nhận Noriko Nhã tử là tên của mình. Mặc dù cô không nhớ mọi chuyện lúc mình vừa ra đời, nhưng cũng kiên quyết tin tưởng mình là người Trung Quốc, huống chi, có nhiều bài học lịch sử vẫn nhắc Nhật là kẻ thù, nếu cô là cái gì Noriko Nhã tử kia thì chỉ có thể tự sát.

"Tôi hiểu mà!" Người đàn ông kia khẽ cười nói: "Tôi tên là Cung Đằng Ngọc Lưu, tên tiếngTrung gọi là Đông Phương Ngọc."

"A. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười gượng, "Ở đất nước chúng tôi, người ta nhiều nhất sẽ đặt thêm cho mình tên tiếng Anh, chứ không đặt cho mình tên Nhật Bản!"

"Tôi hiểu rồi! Nhã tử. . . . . ."

"Ngừng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui