Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Tiêu Hòa Nhã nghĩ, loại đau đớn nào cũng không bằng nỗi đau hiện giờ cô phải chịu đựng, ai cũng nói lúc sinh con là đau nhất, đau giống như một nghìn cây kim châm vào người vậy, nhưng lúc cô sinh Tiểu Bảo, ngoại trừ cảm giác bên ngoài ra, trong lòng lại tràn đầy vui mừng, bởi từ đó về sau cô có con của mình, bên ngoài phòng sinh còn có hiệu trưởng vì cô mà lo lắng khắp nơi. Đúng vậy, nỗi đau nào cũng đều có thể nhịn, nhưng mà hiện giờ... Đột nhiên Tiêu Hòa Nhã không biết nên phản ứng như thế nào.

Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, cố gắng không nhìn tới cục cưng của cô đang bị treo trên không trung, môi dưới đã bị cô cắn đến chảy máu rồi nhưng lại buộc bản thân không phát ra một chút âm thanh, hiệu trưởng đã đủ rối loạn lắm rồi, cô không được gây thêm phiền phức cho anh nữa, mà cô không nhìn thấy còn có thể chịu đựng, không để bản thân mất đi lí trí.

Đứa trẻ ấy, bộ dáng còn chưa đến năm tuổi, trắng trắng non mềm, lịch sự giống như một vương tử, bây giờ lại giống như một người mất hết toàn bộ sức sống, bị một sợi dây thừng thật dài dán lên cửa sổ, treo trên không, mà người đàn ông kia, mặt không biểu cảm chỉ lạnh lùng đứng phía trước cửa sổ, một tay giữ lấy sợi dây thừng, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay.

Thượng Quan Ngưng nheo mắt phượng lại, vẻ mặt âm tình bất định, làm cho người ta không nhìn ra vui buồn, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã vẫn im lặng từ đầu đến giờ, đúng vậy, im lặng, im lặng đến kỳ lạ, áo cưới màu trắng xoa hoa, kim cương chói mắt giữa một đống hoang tàn tạo nên hình ảnh rất đặc biệt.

“Nhóc con!” Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Dạ?” Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, nhìn về phía anh, không kìm được mà nở nụ cười, dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời giống như tạo nên một tầng rực rỡ thiêng liêng.

Thượng Quan Ngưng sửng sốt, rõ ràng trong hốc mắt tràn đầy nước mắt lại cười tươi đẹp với anh như vậy. Trong lòng Thượng Quan Ngưng mềm nhũn, không biết là bởi vì nguyên nhân gì, đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt của cô, cảm nhận được chất lỏng ấm áp rơi vào lòng bàn tay mình. Đột nhiên Thượng Quan Ngưng khom người phủ lên môi cô.

“Trở lại trên xe được không?” Thượng Quan Ngưng dán trên môi cô, giọng nói nho nhỏ hỏi.

“Vâng!” Không biết mất bao nhiêu sức lực mới nhịn xúc động gào khóc xuống, nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó Đại Nhị từ sau lưng cô tiến lên lôi kéo cô đi đến phòng xe cách đó không xa, cửa vừa đóng lại, nháy mắt có tám người cầm vũ khí vây quanh kín nhà xe xa hoa không một kẽ hở.

Trong xe, Đại Nhị chuẩn bị phim, tạp chí, thậm chí còn có cả nước trái cây cùng với một ít thuốc ngủ cho cô.

Cuối cùng, cô chỉ là ngơ ngác ngồi ở đó, bởi vì người bên ngoài đang suy nghĩ tìm cách cứu viện, chỉ có thể để mặc nỗi bất an dày vò từng chút từng chút một, một liệu thuốc an thần dường như có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, có lẽ khi tỉnh lại, hiệu trưởng đã sớm giải quyết hết toàn bộ vấn đề, nhưng mà như vậy thì cô ích kỷ biết bao nhiêu chứ! Cô không thể.


Bên ngoài, không có Tiêu Hòa Nhã ở bên cạnh, dường như Thượng Quan Ngưng có thể tỉnh táo lại một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn về người đàn ông trên lầu, Lý Qua. Lúc trước, khi quyết định hủy diệt bốn người này anh đã bảo Đại Nhất tập hợp tất cả tài liệu liên quan đến bọn hắn, một tổ sáu người, bốn người bị mất mạng, chỉ còn lại Lý Qua và Miêu Tông, hiện giờ đang nằm trong tầm ngắm của anh, nếu không phải Tiểu Bảo đang nằm trong tay Lý Qua thì bọn hắn đã sớm thành tổ ong vò vẽ rồi.

“Lý Qua, mày dự định cứ giằng co với tao như vậy sao?” Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói.

“Hừ!” Lý Qua cũng lạnh lùng cười nói, “Thượng Quan Ngưng, tao biết mày bố trí rất nhiều tên bắn tỉa ở xung quanh, nhưng mà tao cũng biết rõ bọn mày không dám hành động tùy tiện, bọn mày có thể một phát bắn chết tao, nhưng chỉ sợ bảo bối của mày cũng sẽ chôn cùng với tao, tuy rằng chỉ là một tên nhóc chưa cai sữa, những cũng được xem là một phần quan trọng của thiếu gia Thượng Quan, nên tao không tủi thân.” Lý Qua, nếu nói không sợ một chút nào đ ó là không có khả năng, nhưng hắn ta cũng là người đã chứng kiến nhiều trận sống chết, nếu như sinh mạng của mình mà không để ý tới, vậy thì hắn có thể vì bản thân mình thắng được một chút không? Việc này có khác gì cố tìm đường sống trong chỗ chết đâu? Ha ha ha... Chỉ là không nghĩ tới, hắn chính chiến cả đời thế nhưng cũng sẽ có một như vậy.

“Mày muốn gì?” Thượng Quan Ngưng hỏi, rõ ràng mà trực tiếp.

“Điều tao muốn mày không cho được?” Lý Qua lạnh lùng nói, bỗng nhiên thả lỏng tay, dây thừng vốn dĩ đang ở trong tay nhanh chóng tuột xuống.

“Lý Qua!” Thượng Quan Ngưng căm phẫn rống to.

“Ha ha ha!” Lý Qua điên cuồng cười to, đột nhiên nỗi sợ hãi trong lòng lúc trước từ từ tan biến, Lý Qua nghĩ, chính là do vị thiếu gia Thượng Quan này lo lắng nên mới khiến cho hắn có ỹ nghĩ không sợ như vậy! Người mà, thật đúng là bất thường. Sợi dây trong tay buộc chặt Tiêu Tiểu Bảo vốn dĩ đang không ngừng tuột xuống bỗng nhiên có xu thế ngừng tuột.

Cuối cùng, Tiêu Tiểu Bảo vốn dĩ đang hôn mê bỗng nhiên lấy lại ý thức, không cần nghĩ cũng biết tình cảnh của bản thân, chưa tính bị trói, còn bị treo trên không trung, Tiêu Tiểu Bảo không kiềm chế được mà nở nụ cười, người đàn ông thật sự không có bản lĩnh, choáng nha, dùng một đứa con nít để uy hiếp người khác có gì mà buồn cười, thế nhưng còn vênh váo, hả hê như thế, thật sự là không biết xấu hổ.

Bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên nhìn thấy người không nên thấy. Tiêu Tiểu Bảo sửng sốt, lập tức nghiêm nghị trừng mắt nhìn qua. Hiện giờ cậu bị treo trên không trung, tất nhiên Lý Qua sẽ không để ý đến cậu, nhưng mà... Còn có một người ẩn nấp trong bóng tối, chính là tên Miêu Tông, vì đường sống của bọn hắn nên tất nhiên phải trông coi cậu, sẽ không để cho người khác tới gần cậu, hơn nữa lại càng không để cho người nào có cơ hội cứu cậu xuống. Trừ khi...

“Lão đại, cái này vừa được gửi đến!” Đại Nhất đi ra từ một chiếc xe khác. Đưa một chiếc máy truyền tin cỡ nhỏ tới trước mặt Thượng Quan Ngưng.

“Tiểu thiếu gia đang nói cho chúng ta biết có gì đó ở đây...” Đại Nhị cũng bu lại, không xác định hỏi.


Thượng Quan Ngưng phất phất tay, bảo Đại Nhất lấy những thứ gì đó ra. Sau đó lại vẫy vẫy tay với Đại Tam.

“Lão đại!” Đại Tam đi tới, thấp giọng mở miệng.

Thượng Quan Ngưng che miệng nói nhỏ một câu bên tai anh, Đại Tam nghe xong, lập tức hoảng sợ nhìn anh.

“Lão đại, vậy an toàn của tiểu thiếu gia phải làm sao...”

“Yên tâm!” Thượng Quan Ngưng đánh gãy lời nói của anh, sau đó nhìn thẳng về phía Lý Qua.

Sau khi Đại Tam nghe anh nói như vậy, cuối cùng cũng yên tâm nhận mệnh đi xuống.

“Thượng Quan Ngưng, tao hi vọng mày không nên ‘đầu cơ trục lợi’*, nếu không uổng phí vứt đi tính mạng của bảo bối nhà mày thì cũng đừng trách tao nha!” Vẻ mặt Lý Qua không chút biểu cảm nói, đại tiểu thư, có phải cô đã thành công rời khỏi thành phố Hoa rồi không? Lý Qua nghĩ đến, sau khi hắn ta chuẩn bị tốt tất cả kế hoạch liền sai người đến đón Mộ Linh Dược, hắn nghĩ Thượng Quan Ngưng đã bị hắn thu hút đến nơi này, có lẽ đại tiểu thư rời đi sẽ không khó khăn gì.

[*]: Thành ngữ, đề cập đến việc sử dụng thời gian và phương tiện khéo léo để tìm kiếm lợi ích cá nhân.

“Lý Qua, rốt cuộc mày muốn gì? Tao đã nói rồi, tao với mày giằng co không có lợi cho mày một chút nào, mày kéo dài thời gian càng lâu, Tiểu Bảo càng nguy hiểm, mày nên biết cho dù Tiểu Bảo bị thương chỉ một chút thôi thì mày đều mất đi lợi thế!” Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói.

“Hừ!” Thượng Quan Ngưng, bây giờ mày còn dám uy hiếp tao? Mày đừng quên, hiện giờ quyền chủ động vẫn nằm trong tay tao, trừ khi mày không cần tính mạng của bảo bối nhà mày nữa!” Lý Qua độc ác nói, đột nhiên giơ súng lên, tiếp theo đó là ‘đoàng’, một tiếng súng vang lên.


Không, thật ra là hai tiếng súng cùng vang lên, đáp lại chính là tên Miêu Tông đang nổ súng nhắm vào Thượng Quan Ngưng ngã xuống, hắn đã bị một phát bắn chết, Thượng Quan Ngưng chỉ bị thương ở bả vai.

Có lẽ người khác sẽ không biết Miêu Tông đã bị giết, nhưng Lý Qua là loại người nào, hắn ta là tổ trưởng tổ đặc chủng, dĩ nhiên là có thể nhận biết được vừa rồi không chỉ vang lên một tiếng súng. Chỉ là hắn không nghĩ tới...

“Thượng Quan Ngưng, mày không cần tính mạng của con trai mày nữa à?” Vẻ mặt Lý Qua độc ác nói, nói xong liền muốn nới lỏng tay mình ra.

“Đừng quên, mày chỉ có một cơ hội này thôi!” Thượng Quan Ngưng khinh thường nói.

“Mày!” Lý Qua giận quá hóa cười, “Thượng Quan Ngưng, nếu tao cũng không muốn sống nữa thì sao?”

“Vậy đại tiểu thư của mày thì sao? Mày tính mặc kệ sống chết của cô ta sao?” Thượng Quan Ngưng cười khẽ hỏi, nói một câu vô cùng đơn giản, khiến Tiểu Bảo vốn dĩ đang rơi xuống với tốc độ cao bỗng nhiên dừng lại. Tiêu Tiểu Bảo nghĩ, rốt cuộc là sợi dây thừng này dài bao nhiêu nha. chỉ có điều, vị trí này...

Tiêu Tiểu Bảo nhìn người xuất hiện bên cửa sổ, dáng vẻ thật thà, hình như là người công nhân trên công trường nào đó gần đây thì phải, chỉ là làm sao có thể chạy đến đây được hả?

“Tôi cứu cậu!” Đại Tiểu Bảo nhỏ giọng nói(còn ai nhớ anh Bảo này hơm??), cẩn thận từ từ đi đến bên cửa sổ, hiện giờ chỉ cần anh duỗi tay ra là có thể cứu Tiểu Bảo xuống dưới rồi.

“Di chuyển nhanh một chút!” Tiêu Tiểu Bảo cũng nhỏ giọng nói.

“Tôi biết rồi!” Chợt duỗi tay ra, trực tiếp ôm chầm lấy Tiểu Bảo. Chỉ anh động tác bất thình lình như vậy, tay Lý Qua kéo dây thừng chợt cảm thấy không còn nữa, vội vàng dùng lực kéo một cái.

Đại Tiểu Bảo lảo đảo một cái lại hết sức ôm Tiểu Bảo vào trong lòng mình, nhưng lại sợ ôm chặt quá sẽ khiến Tiểu Bảo khó chịu, vội vàng nới lỏng ra.

“Đoàn!” Lý Qua không chút do dự nả một phát súng. Lúc này, nhóm người nhắm vào Lý Qua thấy tiểu thiếu gia đã thoát khỏi nguy hiểm nên vội vàng nổ súng bắn chết.


Dĩ nhiên Lý Qua cũng không dễ dàng chết như vậy, chỉ là không có Tiêu Tiểu Bảo trong tay, hắn ta rất khó mà tránh thoát, một cơ hội nhỏ cũng không có.

Thượng Quan Ngưng đưa tay ra hiệu, liền có một nhóm người chạy tới tòa nhà này, đưa tiểu thiếu gia về trước rồi hãy nói.

“Lão đại, Dương thiếu dẫ người đến!” Đại Tam nhẹ giọng nói bên tai Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, xoay người liền nhìn thấy Dương An dẫn theo Mộ Linh Dược đi tới. Trên mặt Dương An âm trầm, sắc mặt Mộ Linh Dược trắng bệch. Cuối cùng cô ta vẫn không trốn thoát. Chưa nói đến bản thân cô ta, còn hại chết hai người cấp dưới của ba.

“Thượng Quan Ngưng, anh giết tôi thả Lý Qua!” Mộ Linh Dược nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng, hỏi.

“Đại Nhị, bịt miệng cô ta lại!” Thượng Quan Ngưng nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói với Đại Nhị.

“Dạ!” Đại Nhị gật đầu, trực tiếp lấy băng dính dán lên miệng Mộ Linh Dược.

“Nói với Lý Qua, nếu không muốn nhìn thấy đại tiểu thư của hắn mất mạng thì hãy bảo hắn đầu hàng!” Thượng Quan Ngưng dặn dò.

“Ưm ưm ưm...” Sắc mặt Mộ Linh Dược tái nhợt, không ngừng lắc đầu, đáng tiếc là không nói nên lời gì muốn nói.

“Dạ!” Đại Nhất đứng bên cạnh liền quay lại xe của mình, không lâu sau liền cầm đến một cái loa phóng thanh, nếu không muốn cứu mạng Mộ Linh Dược, vậy thì anh cứ tiếp tục khiến hắn chó cùng rứt giậu. Bọn họ có nhiều thời gian chơi với hắn.

Loa phóng thanh chỉ truyền ra một lần, Lý Qua vốn dĩ đang trốn trong góc tối liền thả súng trong tay xuống đi đến bên cửa sổ, để lộ bản thân mình trước tất cả các họng súng.

“Tao đầu hàng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui